Cho dù là cưỡi ngựa vào thành, Phượng Khương Trần cũng nghe được những lời phía sau, nàng nhắm mắt lại hỏi một câu: “Cửu Hoàng Thúc, ngài vừa lòng chưa?
Ở cổng thành, dân chúng tụm năm tụm ba lại với nhau để bàn tán về sự việc vừa xảy ra.
Không ai dám nhắc đến tên của Cửu Hoàng Thúc, chỉ nhắc đến Phượng Khương Trần, một nhân vật mang phong lưu trong kinh thành mà ai cũng biết đến.
Từ phong lưu này nếu dùng để nói về một nam nhân thì đúng như một lời khen ngợi, xứng với người đó, nhưng trường hợp này lại dùng cho một nữ nhân thì có vẻ như hơi châm chọc.
Phải biết rằng Phượng Khương Trần được người đời biết đến không phải dựa vào sự tài hoa hay dáng vẻ thướt tha mà nàng có.
Mà là dựa vào chuyện tình cảm của nàng cùng với Cửu Hoàng Thúc, Đại Công tử và Vũ Văn tướng quân mà có.
Đối với nữ nhân, mang danh tiếng như thế này quả thật không tốt chút nào.
Trong đám người có một nhóm nam nhân khôn khéo, vốn là chuẩn bị rời khỏi thành nhưng sau khi nghe những câu chuyện vừa rồi, họ âm thầm lùi lại một bước, liếc nhìn những người xung quanh, sau đó đánh mấy cái vào đám người đó rồi lại làm ra vẻ không có gì, lặng lẽ rời khỏi thành.
Bọn họ làm việc này rất kín đáo, nhưng cũng không thể nào thoát khỏi cặp mắt của Trác Đông Minh.
Trác Đông Minh bẩm báo lại với Cửu Hoàng Thúc rằng trong thành không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.
Hắn ta đã tự ý cho chặn cổng thành dù chưa nhận được sự cho phép.
Nếu như để cho người quan tâm đến việc này biết và bẩm báo lại với Hoàng thượng, hắn bị trừng phạt là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng nếu có thể mượn việc này mà bắt được những tên mật thám kia thì cũng có thể xem như là lấy công chuộc tội.
Trác Đông Minh khẽ cười nhạt, hắn quay sang bên cạnh phân phó một vài câu.
Rồi lặng lẽ đứng nhìn dòng người ra ra vào vào cổng thành.
Tại hoàng thành phồn hoa, những thế lực ngầm bắt đầu rat ay động thủ.
Hoàng cung sau một tiếng vang lớn thì thế cuộc cũng bắt đầu thay đổi.
Hoàng thượng trước tiên cho phong tỏa hết tất cả tin tức.
Sau đó cho gọi các vị hoàng tử cùng với những vị đại thần có thâm niên tiến cung, đến ngay cả Vương Cẩm Lăng, một người không còn đủ tư cách vào cung cũng không bỏ qua.
Hoàng Thượng đã có chỉ thì không ai tới trễ, nhưng có một người vẫn cố tình đến trễ, ánh mắt hoàng thượng liếc nhìn chỗ bị bỏ trống đó, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Cửu Hoàng Thúc đâu?”
“Bẩm Hoàng Thượng, phủ của Cửu Hoàng Tử cho người đến báo rằng Cửu Hoàng Tử đã ra khỏi thành, vẫn chưa thấy quay trở về.” Thái giám kia quả thực có mắt nhìn, trực tiếp đem “tội trạng” của Cửu Hoàng Thúc bẩm báo.
“Rời khỏi thành? Là chuyện từ lúc nào?” Sắc mặt hoàng thượng tối sầm lại, hai bên thái dương mơ hồ có thể nhìn thấy được đôi sợi tóc bạc.
Cái chết của Lý Tưởng đối với ông ta, là một đả kích quá lớn.
Trước đây, Hoàng Thượng dựa vào Chấn Thiên Lôi trong tay Lý Tưởng mà trấn áp được Tam Quốc Cửu Thành, khiến cho họ không dám phản kháng lại, trở nên mờ nhạt dưới khí phách của Hoàng Thượng, nhưng Lý Tưởng đột ngột qua đời, quan trọng là phương thức chế tạo Chấn Thiên Lôi vẫn còn chưa được truyền đạt lại.
Không còn vũ khí để trấn áp Tam Quốc Cửu Thành, người ở đó sẽ không im lặng mà nhẫn nhịn.
Lý Tưởng qua đời, là do người làm hay ý trời, Hoàng Thượng không muốn điều tra cũng không dám điều tra.
Trong Hoàng Thành có nhiều lời đồn đãi, ông ta cũng từng nghe qua, trong đó có lời đồn xuất phát từ một đại sư đức cao vọng trọng, nay Lý Tưởng đã chết bởi “lửa trời”, Hoàng thượng chỉ hy vọng mọi người hãy quên người tên Lý Tưởng này.
Hơn nữa, việc quan trọng nhất lúc này là dập tắt những rắc rối ở Đông Lăng sau cái chết của Lý Tưởng.
Người ở Tam Quốc Cửu Thành cũng không phải loại người hiền lành gì.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ nhẫn nhục sống ở hoàng thành Đông Lăng, nếu có cơ hội, họ sẽ nhanh chóng nắm bắt giành lại ưu thế.
Người xử lý việc này tốt nhất không ai ngoài Cửu Hoàng Thúc, trùng hợp là Cửu Hoàng Thúc lại nằm trong tay ông ta, ông ta không nên mượn cơ hội này mà đá Cửu Hoàng Thúc đi.
Sắc mặc của thái giám tái nhợt, biết rằng Hoàng Thượng tức giận không phải do mình, nhưng cơn giận của Thiên Tử, thường dân sao có thể chịu nổi.
Hắn lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Hôm qua, chiều hôm qua, có người nhìn thấy xe ngựa từ Cửu Vương phủ đi ra khỏi thành, hướng về phía biệt viện của Cửu vương phủ ở ngoại thành.”
Danh Sách Chương: