“Bách”, Nam Lăng Cẩm Phàm trước giờ chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, không chút nghĩ ngợi liền tát vào mặt Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, ngươi tự muốn chết!”
Không ai nghĩ Nam Lăng Cẩm Phàm sẽ có hành động như vậy, thậm chí Cửu Hoàng thúc cũng chậm hơn một phách; sát khí ngất trời, Cửu Hoàng thúc hùng hổ đứng dậy; nhưng lại nhìn thấy Phượng Khương Trần quay đầu lại, giơ tay tát vào mặt Nam Lăng Cẩm Phàm.
“Bách.”
Mọi người không biết Phượng Khương Trần đã dùng bao nhiêu sức lực, nhưng họ biết rằng âm thanh trong cái tát này của Phượng Khương Trần so với Nam Lăng Cẩm Phàm không phân cao thấp.
Trời ạ!
Lần này đừng nói là văn võ bá quan, ngay cả Hoàng thượng cũng choáng váng.
Họ làm sao cũng không dám tin Phượng Khương Trần lại dám tát hoàng tử Nam Lăng ngay trước mặt mọi người…
Thôi rồi, thôi rồi, lần này phiền phức to rồi!
Trong đại điện, yên lặng đến cả tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy, ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung vào ba người ở giữa điện, ai nấy đều há hốc mồm, nhưng không phát ra âm thanh…
Hết cách, cục diện này thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ gần như không thể tiếp nhận, tim không ngừng đập thình thịch, thái tử đặt tay lên ngực, như triệu chứng phát bệnh.
Yến hội tối nay thật là náo nhiệt!
Sau khi Phượng Khương Trần tát lại Nam Lăng Cẩm Phàm, Nam Lăng Cẩm Phàm nổi điên lên và đưa tay ra định bóp chết Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần nhỏ bé phạm tội, chết không có gì đáng tiếc.
Cho dù Nam Lăng Cẩm Phàm giết chết Phượng Khương Trần ngay trước mặt mọi người, cũng sẽ không bị trách phạt.
Đây chính là hoàng quyền.
Nếu cái chết của Phượng Khương Trần có thể làm lắng xuống sự hỗn loạn đêm nay, từ Hoàng thượng đến văn võ bá quan Đông Lăng đều sẽ rất vui mừng.
Nhưng không ngờ vào thời điểm nguy cấp, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Nam Lăng Cẩm Phàm vừa mới đưa tay ra, còn chưa đụng tới Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc đã lao tới, che chở Phượng Khương Trần trong lồng ngực, đồng thời nhấc chân đạp bay Nam Lăng Cẩm Phàm.
Rầm… một tiếng, Nam Lăng Cẩm Phàm ngã ra ngoài cách đó năm mét.
Còn chưa đến kết cục Cửu Hoàng thúc ra tay giết chết, nhưng cho dù như vậy, Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không khá hơn.
Tiếng xương sườn gãy đến thái tử cũng nghe thấy.
Thôi xong! Lần này không phải chết một mình Phượng Khương Trần là có thể lắng xuống.
Điều quan trọng nhất là theo thái độ này của Cửu Hoàng thúc, e rằng sẽ không tống Phượng Khương Trần ra ngoài.
Hoàng thượng xoa trán.
Chuyện xảy ra tối nay hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính của ông ta.
Ông ta biết rất rõ Nam Lăng Cẩm Phàm muốn mượn cơ hội giết Phượng Khương Trần một cách quang minh chính đại.
Ông ta giữ thái độ đón xem, nhưng không nghĩ kết cục lại thành ra như thế này.
Ra tay đánh người chính là phiền phức lớn, đặc biệt người ra tay còn là hoàng thúc của Đông Lăng đương triều.
Vì thể diện của hoàng thất, cho dù thế nào Đông Lăng cũng sẽ không đẩy Cửu Hoàng thúc ra ngoài nhận tội.
Lần này chỉ có thể dùng cách khác để giải quyết.
Hoàng thượng quyết định để yên, xem Cửu Hoàng thúc sẽ xử lý như thế nào trước.
Nếu vì vậy mà dẫn tới cuộc chiến tranh ác liệt giữa hai nước, thì người có tội sẽ là Cửu Hoàng thúc.
Có người lo lắng, cũng có người vui mừng.
Bắc Lăng Phượng Khiêm và Tây Lăng Thiên Lâm thì rất vui mừng.
Bọn họ chỉ mong Đông Lăng và Nam Lăng đánh nhau, tốt nhất nên đánh thêm vài năm nữa, đánh đến thực lực quốc gia hai nước suy yếu, bọn họ mới có cơ hội trở mình.
Về phần sống chết của Phượng Khương Trần, chẳng liên quan gì đến họ?
Bắc Lăng Phượng Khiêm vốn không có thiện cảm gì với nàng.
Hơn nữa, gần đây qua lại với An Bình công chúa, theo tin tức mà thỉnh thoảng An Bình công chúa tiết lộ ra ngoài, Bắc Lăng Phượng Khiêm tỏ vẻ rất ghét Phượng Khương Trần.
Tây Lăng Thiên Lâm khen ngợi Phượng Khương Trần rất khá, nhưng trước lợi ích quốc gia thì Phượng Khương Trần chẳng là gì cả.
Hắn rất bội phục Cửu Hoàng thúc, lại có thể vì một nữ nhân mà phá bỏ mặt mũi của Nam Lăng.
Tất nhiên, hắn cũng coi thường Cửu Hoàng thúc, vì một nữ nhân mà không quan tâm đến đại cuộc.
Nhìn xem Thuần Vương vừa nãy còn tranh giành với Nam Lăng Cẩm Phàm nạp Phượng Khương Trần làm trắc phi, dưới ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng, hắn không phải ngoan ngoãn ngồi ở đó sao.
Danh Sách Chương: