Cô ấy vội vàng chuyển tầm mắt, lắc đầu nói không có gì rồi thúc giục Hứa Minh Tâm mau về đi, đừng ở nhà cô ấy choáng hết chỗ.
Bạch Thư Hân nằm trên giường, cả căn phòng trống rỗng và trái tim cô ấy cũng thế.
Cô ấy bất chợt đứng dậy đi ra ngoài ban công và nhìn sang nhà bên cạnh nhưng bên đó chẳng có tí tiếng động nào.
Cô ấy tự biết bản thân mình nói chuyện hơi quá đáng, muốn sang xin lỗi nhưng không biết phải mở lời thế nào. Cô ấy thật sự không nghĩ đến việc có thể đến với Ôn Ngụy Phong, cũng không tin rằng mình lại yêu anh ta.
Cô ấy yêu Lệ Nghiêm nhiều năm như thế, làm gì có chuyện cô lại đánh mất trái tim mình cho một người vừa mới quen biết được mấy tháng?
Vả lại… Trước đây cô ấy đã làm không biết bao nhiêu chuyện hoang đường khiến người ta căm ghét như thế, nếu Ôn Ngụy Phong biết chắc cô phải đào cái lỗ chui xuống mất.
Tư tưởng của anh ta khá là truyền thống, nếu biết cô từng thích anh trai mình, dù rằng hai người không hề có mối quan hệ máu mủ nhưng khi cô ấy yêu Lệ Nghiêm thì bọn họ cũng không biết chuyện đó.
Cô còn cùng với Lệ Nghiêm…
Tuy là cô ấy chưa bao giờ hối hận nhưng chưa chắc người khác đã có thể hiểu được điều đó.
Cô nghĩ chắc tất cả những người đàn ông đều không thể bỏ qua chuyện này nhỉ? Cô nghĩ đến đó thì tâm trạng khá nặng nề, hình như đó là một nút thắt không cách nào gỡ ra được khiến đầu cô đau như búa bổ Cô ngồi ghế treo ngoài ban công, ngơ ngác bần thần cả buổi chiều.
Cuối cùng cô thật sự quá mệt, không thể chịu nổi nửa mới năm lên giường ngủ.
Sáng hôm sau cô xuống nhà vứt rác, không ngờ quản lý nhà trọ lại ngăn cô: “Cô có thể liên lạc với anh Ngụy Phong hàng xóm cũ ở nhà bên cạnh không? Anh ta có lấy những vật dụng gia đình trong nhà không? Nếu không thì tôi sẽ xử lý. “Cái gì mà hàng xóm cũ?”
“Cô không biết gì ư? Chiều hôm qua anh ta đã chuyển đi rồi, kết thúc hợp đồng thuê nhà luôn. Nhưng hôm qua tôi đến nhà kiểm tra thì phát hiện trong nhà có rất nhiều thứ anh ta mua thêm về, nhìn là biết giá cao ngất ngưỡng nên không dám đụng tới. Tôi không liên lạc được với anh ta, chắc là hai người quen thân với nhau nên tôi mới tới đây hỏi cô.”
Chuyển đi… Nghe thấy hai chữ đó, dường như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy tim Bạch Thư Hân khiến cô không thể thở được.
Bạch Thư Hân hoàn toàn không có thời gian để quan tâm tới quản lý nhà trợ, vội vàng chạy lên lầu.
Cửa nhà kế bên không khóa, cô ấy nhanh chóng đẩy cửa đi vào, phát hiện bên trong nhà được dọn dẹp cực sạch sẽ.
Cô ấy từng tới nhà Ôn Ngụy Phong nên cực kì quen thuộc cách sắp xếp bên trong nhà.
Anh ta đi rồi, anh ta đi chẳng mang theo bất kì thứ gì cả. Anh ta không thiếu tiền nên tất nhiên cũng không quan tâm đến mấy vật ngoài thân này.
Tất cả đều còn ở đây nhưng không thấy bóng người nào cả.
Cỏ bạc hà vẫn còn ngoài ban công không có ai mang đi và rất nhiều bồn hoa. Chẳng mấy chốc quản lý đã lên đến nơi, mệt thở hổn hển. “Cô Thư Hân, tôi vẫn còn chưa nói xong mà sao cô chạy nhanh thế?”
“Nhà này… Để lại cho tôi đi. Tôi sẽ thuê nó, anh cứ viết hợp đồng cho tôi là được rồi, tất cả những thứ này đều phải để nguyên đó không được đụng vô, hiểu không!”
“Được thôi, thế thì cô Thư Hân cứ sắp xếp đi vậy, nhưng nếu anh Ngụy Phong trở về hỏi thì cô phải đứng ra chịu trách nhiệm, lúc kí hợp đồng chúng ta phải ghi rõ ra.”