“Anh … anh nghe thấy hết sao?”
“Hiệu quả cách âm giữa các phòng không tốt, không những nghe thấy mà còn nghe thấy rõ ràng từng chữ một.” Cố Gia Huy cười: “Không nghĩ tới em cũng nóng lòng muốn thuê phòng cùng anh như vậy đấy? Trái lại làm cho anh có chút được nuông chiều mà sợ hãi.”
“Không phải… còn lâu mới như thế.” Hứa Minh Tâm đỏ mặt nói.
Cô tưởng rằng Cố Gia Huy không tìm được phòng, nhưng không ngờ là anh có thể tìm thấy nhanh như vậy, cũng đơn giản thôi vì anh được trả giá tiền phòng gấp ba lần cơ mà.
Quả nhiên, trên thế giới này tiền không phải là thứ vạn năng nhưng không có tiền thì hàng vạn lần không được.
Nhưng mà… khách sạn này cũng chỉ còn trống một phòng duy nhất mà thôi, vốn dĩ căn phòng đó là để dành cho bà con của ông chủ, mười hai giờ đêm họ mới tới đây. Nhưng vì thấy Cố Gia Huy ra giá cao nên ông ấy đành nhường cho anh.
Dù sao họ vẫn luôn ngủ cùng nhau, nhưng đây là lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau trong khách sạn.
Nếu lần đầu tiên gặp mặt mà Cố Gia Huy muốn cô vậy thì tính ra bọn họ đã từng thuê phòng một lần rồi, thế nhưng lần đó anh đã bỏ đi.
Cô đột nhiên nghĩ tới đây, không kìm được hỏi: “Cố Gia Huy, lúc anh và em gặp nhau lần đầu tiên, vốn dĩ em đã định mang mình đến làm quà cho anh, tại sao anh lại không muốn em?”
“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Bởi vì lân đầu tiên thuê phòng không viên mãn, anh lại rời đi trước, lần này mới là lần chúng ta thuê phòng một cách nghiêm túc, em nghĩ đến nên muốn hỏi xem sao. Lúc đó có phải đột nhiên lương tâm của anh trỗi dậy nên mới tha cho em đúng không?”
“Muốn biết à?”
“Ÿ ừ”
Hứa Minh Tâm gật đầu như giã tỏi.
“Ngay từ đầu anh đã biết là em tự mình đưa tới nhưng lúc đó em mới mười tám tuổi, còn quá nhỏ so với anh.
Nên anh không hề có ý định muốn động vào em, cũng không có ý định thu nhận em làm người phụ nữ của anh, bởi vì đối với anh mà nói thì phụ nữ là một người rất rườm rà và phiền phức.”
“Sau khi anh rời đi, lúc em vừa từ khách sạn đi ra đã có phóng viên vây lấy em, em còn nhớ không?”
“Em nhớ, bọn họ xông vào rất quyết liệt, ke chuẩn giờ mà lao vào, rõ ràng là cố ý!”
“Thật ra anh cũng không đi đâu xa, chỉ là ở trong xe cách đó rất gân.
Anh cứ tưởng rằng em sẽ không giải quyết được nên mới bảo Khương Tuấn giải quyết giúp em, nhưng không ngờ… em lại nói một câu “người đàn ông của tôi” làm cho anh nghe thấy ngược lại lại cảm thấy tràn đầy vui mừng, vì thế liền nhờ chú An đến đón em ve.
“Sau đó thì sao?”
Hứa Minh Tâm tiếp tục tò mò hỏi. “Có lẽ chính dáng vẻ bảo vệ anh của em đã khiến anh cảm động, khiến cho anh phải chú ý đến em, anh nghĩ em là một cô gái không tồi, để em làm vợ chưa cưới của anh để đối phó với gia đình cũng không có gì là không được.”
“Chỉ là lúc đó em vẫn còn sợ anh, làm anh cho cảm thấy rất tẻ nhạt và vô vị nên cũng không tiếp tục trêu chọc em nữa, liền để cho em rời đi. Nhưng không ngờ rằng thế mà em lại trở về, lúc đó tại sao em lại trở về vậy? ”
Em á?