Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1315


“Sao đã trễ thế này rồi mà Cố Gia Huy còn chưa tìm tới?” Cô nhỏ giọng nói thẩm. “Tôi che giấu hành tung của cô, cho nên khi anh ta tìm sẽ tương đối tốn thời gian.”


“Cái gì? Vì sao anh làm như vậy?”


“Tôi muốn cô ở bên cạnh Minh Diệp nhiều hơn một chút, ở bên cạnh Tôi.


Một chữ cuối cùng nghẹn ở trong cổ họng nhưng không có thể nói ra, sợ sẽ dọa cô. “Hơn nữa, cô ở đây lâu một chút thì cũng có thể suy nghĩ thấu đáo hơn một chút, không phải sao?”


Hứa Minh Tâm gật đầu, nghĩ lại cũng đúng, mình thật sự cần một chút thời gian để nghĩ kỹ lại. Rốt cuộc người đàn ông mình yêu là dạng người gì? “Thật sự rất cảm ơn anh, tôi phải đi về rồi, Cố Gia Huy không thấy tôi thì sẽ sốt ruột. “Tôi đưa cô về “Không cần, tôi cũng không phải là một đứa trẻ, tôi biết đường.


Cổ nhàn nhạt mỉm cười, khi đi đến cửa như là nghĩ đến gì đó, nói: “Uống ít rượu một chút, trong nhà còn có trẻ con, hơn nữa uống nhiều rượu không tốt cho cơ the.”


“Ừm, tôi nhớ rồi.”


Theo bản năng anh ta bỏ cuộc, nở một nụ cười ấm áp.


Hứa Minh Tâm gọi xe về biệt thự, vừa vào cửa là có thể cảm nhận được bầu không khí cực kỳ áp lực, im lặng như ve sầu mùa đông.


Chủ An thấy cô bình an trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Minh Tâm, cuối cùng cô cũng đã về rồi.”


“Cố Gia Huy đầu? Có phải anh ấy không tìm thấy cháu nên rất lo lắng không?”


“Cậu chủ đích thân đi tới nhà họ Ngôn một chuyển, đã xảy ra một chút chuyện không vui với cậu chủ nhà họ Ngôn, Khương Tuấn đã tra ra được vị trí của cô nhưng không biết vì sao cậu chủ xuống dưới lầu rồi lại không đi lên, đứng yên một mình rất lâu, cuối cùng lại nói Khương Tuấn lái xe quay về “Sau khi về nhà thì vẫn luôn nhốt mình ở phòng làm việc, cơm tối cũng không ăn, ở trong đó đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. “Vậy chủ nói phòng bếp chuẩn bị bữa tối, đợi lát nữa đưa lên, cháu lên đó xem một chút


Hứa Minh Tâm muốn đi lên lầu, không ngờ chủ An lại vội vã giữ lấy tay cô. “Minh Tâm, cô sẽ bỏ rơi cậu chủ sao?”


Câu nói rõ ràng từng chữ một, cực kỳ thành khẩn.


Chủ An vẫn luôn hầu hạ anh em bọn họ từ nhỏ đến lớn, đã coi như ruột thịt từ lâu.


Tất nhiên ông ấy cũng hy vọng Cố Gia Huy và cô hạnh phúc.


Cô nghe được lời này thì hít sâu một hơi nói: “Không đâu, anh ấy cần cháu.”


“Cho dù cô biết những bộ mặt xấu xí đó của cậu chủ, cũng sẽ không rời đi sao?”


“Cháu đã suy nghĩ cần thận rồi, cho nên có vài lời cháu muốn nói với anh ấy. Chú An, cháu lên lầu, chú đừng lo lắng. “Vậy là tốt rồi, làm phiền Minh Tâm”


Chủ An vui mừng nói, thực sự thở dài nhẹ nhóm một hơi, Cô đi tới cửa phòng làm việc, cửa phòng đóng chat.


Cô lấy hết can đàm vặn nắm tay cửa, phát hiện bản trong bị bao phủ bởi một màu đen, trong bóng đêm có ảnh lừa lập loè.


Là mùi của thuốc lá.


Cổ Thành Châu rất ít khi hút thuốc, trừ khi anh đi gặp đối tác.


Mỗi lần đi gặp đối tác về, anh cũng sẽ súc miệng thay quần áo trước, xóa bỏ mùi của thuốc lá.


Cô sở soạng công tắc trên vách tưởng, đang muốn mở lên, không ngờ bên tai lại vang lên âm thanh âm u lạnh lẽo của Cố Gia Huy, anh nói: “Đừng mờ, anh không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện giờ của anh


Dứt lời, đầu mẩu thuốc lá bị dập tắt ở gạt tàn thuốc, một chút ánh sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất không còn bóng dáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK