“Anh lớn hơn em mười tuổi cũng không có gì là không tốt. Anh đi trước dọn đường, em chỉ cần đi theo anh ngắm phong cảnh là được rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe anh nói thế thì trái tim cô bắt đầu đập mạnh, hơi thở cũng dần dần trở nên nặng nề.
Đồng cam cộng khổ, nói thì dễ nhưng làm mới khó.
Nhưng khi Cố Gia Huy nói ra những lời này thì cô bằng lòng tin tưởng.
“Vậy anh cũng không thể ngã xuống!”
Hứa Minh Tâm tóm lấy tay của Cố Gia Huy rồi nói từng chữ từng chữ một.
Cố Gia Huy nghe vậy thì không biết trong lòng mình là cảm giác gì.
Trước kia anh sống chỉ vì báo thù.
Cái chết của anh hai như một ngọn núi lớn đặt trong lòng anh. Anh muốn thay anh hai giành lại tất cả.
Cái mạng này của anh đã không còn thuộc về anh từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ Cố Gia Huy lại muốn sống vì chính mình, cố gắng sống một cuộc sống hạnh phúc!
“Được, anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ ngã xuống! Anh và em sẽ sống với nhau tới đầu bạc răng long!”
“Anh đi tắm trước đi, em đi chuẩn bị canh giải rượu cho anh. Cả người toàn là mùi rượu, đến em còn chê anh đấy.” Hứa Minh Tâm vừa nói vừa đẩy Cố Gia Huy đứng dậy.
Đột nhiên anh nói nhiều câu yêu thương như thế khiến cho cô có chút ngượng ngùng.
Đều già cả rồi mà còn nói mấy câu này như thằng nhóc đôi tám, chẳng ngại ngùng chút nào cả.
Da mặt anh dày nhưng cô ngại chứ!
Cố Gia Huy biết Hứa Minh Tâm thẹn thùng nên không kiềm chế được mà nở một nụ cười, anh nói: “Hôn anh một cái rồi anh đi tắm ngay, tắm sạch sẽ để tối em còn ôm anh ngủ.”
“Anh tắm thì tắm, không tắm thì thôi!” Hứa Minh Tâm tức tới nỗi trợn tròn mắt.
“Anh uống hơi nhiều, đứng không vững…”
“Thôi được rồi, sợ anh rồi đấy. Lớn đầu rồi mà còn phải dỗ dành à?”
Hứa Minh Tâm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến tới hôn anh một cái.
Mặt cô đỏ lên, đến cả tai cũng bắt đầu hồng.
Có lẽ là do nghe những lời anh nói nên tối nay Hứa Minh Tâm ngủ rất ngon, cô ôm Cố Gia Huy như bạch tuộc vậy.
Cố Gia Huy không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nằm đếm cừu để chìm vào giấc ngủ. Kỳ nghỉ kết thúc rất nhanh, Khương Tuấn đưa cô tới trường, bởi vì Cố Gia Huy và Lệ Nghiêm có một số việc phải xử lý. Trên xe, Lệ Nghiêm nhìn vòng thâm đen dưới mắt Cố Gia Huy rồi cười nói: “Cậu cũng không có sinh hoạt tình dục, sao còn giày vò mình thành ra thế này chứ? Chẳng lẽ… phải kiềm chế, tự mình chơi chính mình cũng rất hại sức khỏe đấy. Có cần tôi kê ít thuốc bổ cho cậu không?”
“Ngậm miệng!”
Sắc mặt của Cố Gia Huy trầm xuống trong nháy mắt.
“Được rồi, nói chuyện chính nào.”
Lệ Nghiêm không cười nữa, trên mặt anh ta mang theo sự lạnh lùng. Dù sao anh ta cũng là quân y, ở trong bộ đội lâu ngày nên trên người cũng có chút khí thế của người lính.
“Sau khi đối phương hại cậu và anh cậu vào bốn năm trước thì đã im hơi bặt tiếng. Bây giờ có dấu hiệu ngóc đầu trở lại, tôi bắt được một phân đội ở biên cảnh, là người của tổ chức đó. Tổ chức này vẫn luôn trà trộn trong thế giới ngầm, mạng lưới rộng khắp, chúng ta phải cẩn thận.”