Tựa hồ hết thảy đều trúng vào mục tiêu định trước.
Tính cách cô quyết định con người cô, từ khoảnh khắc cô trở về, anh rõ ràng đã nhìn thấy ánh sáng.
Là cô đem ánh sáng đến chiếu rọi thế giới của anh, khiến cho thế giới hỗn độn tối tăm không ảnh mặt trời, rốt cuộc cũng có một tia ảnh sáng.
Anh thay đổi rất nhiều, suy nghĩ kỹ, đến chính anh đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Anh trở nên có tình người hơn, học được cách trân trọng.
Trước kia luôn là dáng vẻ cổ chấp không buông, nhưng bây giờ tựa hồ không có gì không thể làm vì cô.
Chỉ cần cô muốn, chỉ cần cô muốn, anh dù nghèo cả đời cũng sẽ làm đến cùng.
Anh có thể đi xếp hàng giống như người bình thường, có thể kéo tay cô đi công viên trò chơi, có thể cùng cô đi mua thực phẩm rác, lúc tính tiền sẽ mua cho cô hai cây kẹo ăn vào đầu lưỡi xanh lè.
Anh cảm thấy mình và người bình thường không có gì khác biệt, có người nhà, có người yêu, gánh vác trách nhiệm đàn ông.
Ở bên cô, anh không phải chủ tịch tập đoàn lãnh đạo muôn người, chỉ là một Cố Gia Huy thật đơn giản mà thôi.
Như vậy, anh cảm thấy rất tốt.
Anh đã quen sống cuộc sống phức tạp, anh cần người đơn giản bầu bạn ở bên cạnh, khiến cho anh có thể thả lỏng phòng bị cùng tâm trạng, có thể cùng cô sống cuộc sống của người bình thường.
Đây chính là điều anh mong muốn, nhìn như đơn giản, nhưng nhưng cũng là xa xỉ, cho nên anh liều mạng bảo vệ Hứa Minh Tâm, không muốn mất đi cô. “Cô bé ngốc, sao lại ngủ ở đây? Không sợ chết cóng sao?”
Anh đứng dậy, thân thể mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn có thể ôm người đàn bà của mình.
Anh thận trọng ôm Hứa Minh Tâm, rất sợ quấy rối cô đang ngủ say.
Đỡ cô đặt ở bên cạnh, anh mới có thể yên tâm ngủ.
Cô co lại thành một lùm nho nhỏ, ôm vào lòng cũng phải lo lắng cô sẽ biến mất.
Có cô ở đây, giường ván cứng ngắc của bệnh viện cũng thư thái hơn rất nhiều. Chú An đẩy cửa đi vào, vốn định sắp xếp bác sĩ kiểm tra cho anh, nhưng lại thấy được cảnh tượng này. Ông mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Cố Gia Huy khoa tay múa chân, ý bảo ông đừng lên tiếng.
Chú An nhất thời hiểu ý, xoay người rời đi.
Bây giờ Cố Gia Huy đầu cần bác sĩ nữa, có Hứa Minh Tâm rồi, rõ ràng chính là không thuốc tự khỏi bệnh.
Chú An rời đi, bên trong phòng lại rơi vào an tĩnh, anh rất nhanh tiến vào mộng đẹp, giấc ngủ này vô cùng thực tế.
Hứa Minh Tâm từ từ tỉnh lại, đầu còn có chút đau, cơn sốt nhẹ vẫn chưa dứt hẳn.
Cô muốn xoa xoa huyệt Thái dương, nhưng mới vừa động một cái đột nhiên phát hiện không đúng.
Cô đang ở đâu vậy?
Cô rõ ràng là ở trong ngực một người, hơi thở còn mang theo cảm giác mạnh mẽ quen thuộc.
Cố Gia Huy?
Sao cô lại lên đây? Chẳng lẽ mình mơ mơ màng màng mộng du sao?
Đây không phải là làm loạn à, anh còn là một bệnh nhân, cô làm sao có thể cướp giường ngủ của anh chứ!
Cô rón rén, muốn đi xuống, nhưng còn chưa kịp xoay người bò dậy, thắt lưng đã bị người ta ôm lấy. “Em muốn đi đâu?”