“Nếu chị đã tin tưởng thì chỉ cần nói một câu là được. Lúc nào họ tới thế, tôi sẽ đi đón họ.”
“Cố Cố nói muốn tặng cho cậu một niềm vui bất ngờ, cho nên chị không thể nói trước với cậu được, trong hai ngày này thôi.” Ôn Thanh Vân cười đáp.
“Được, tôi chờ công chúa nhỏ tới.”
Nhắc tới Cố Cố, khóe miệng của Cố Gia Huy lại cong lên thành nụ cười ấm áp.
Cô bé này… là huyết thống của anh hai anh.
Hiếm khi Hứa Minh Tâm tranh thủ được thời gian cuối tuần, cô hẹn Bạch Thư Hân đi dạo phố cùng mình, nhưng đến khi cô có mặt ở trung tâm thương mại thì lại không thấy cô bạn của mình đâu.
Gọi điện thoại xem thử, không ngờ cô ấy đang ở cục cảnh sát.
Lúc Hứa Minh Tâm vội vàng chạy tới đó, Bạch Thư Hân đang ngồi băng bó vết thương.
Cánh tay của cô ấy bị dao cắt tạo thành miệng vết thương máu me đầm đìa, cô ấy chỉ xử lý sơ qua, đợi lấy khẩu cung xong thì mới đi bệnh viện.
“Chuyện gì vậy? Cậu có đau không?”
“Bị thương nhẹ thôi, nhưng mà…” Bạch Thư Hân bất đắc dĩ chỉ sang người đàn ông đang nghỉ ngơi bên cạnh, trông khá trẻ tuổi, chỉ tầm hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, mặc bộ đồ màu trắng, nhìn rất trẻ trung tuấn tú và có cảm giác sạch sẽ đến lạ lùng.
Sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, lúc này đã bất tỉnh nhân sự rồi.
“Sao vậy?”
“Anh ta thấy máu thì ngất luôn, lúc nhìn thấy tớ bị thương thì xỉu đấy, tớ và cảnh sát phải cùng nhau dìu người này tới đây, nhưng lại không có cách nào lấy khẩu cung được.”
“Rốt cuộc là sao vậy?”
“Anh ta dẫn con tới trung tâm thương mại, không ngờ lại có người muốn bắt cóc đứa bé, không biết anh ta làm gì mà suýt nữa là mất đứa bé luôn. Tớ bèn đi lên giúp đỡ, không ngờ lại bị bọn buôn người đâm phải. Đợi tới khi đến đây thì mới phát hiện không thấy hành lý của anh ta đâu cả, cô bé vẫn còn ở trong đó, trí nhớ của cô nhóc rất tốt, nhớ được số ghế ngồi máy bay, giờ đang đợi điều tra thông tin xuất nhập cảnh.”
Vừa dứt lời chưa được bao lâu, cảnh sát đã bế một cô bé đi từ phía trong ra, trông như tiên đồng ngọc nữ, trong tay còn ôm một con gấu teddy.
“Đáng yêu quá…”
Đôi mắt của Hứa Minh Tâm như phát ra ánh sáng màu xanh lục, thậm chí cô còn liếm liếm môi. Trông có cảm giác ăn sẽ ngon lắm nhỉ “Tớ biết là cậu tham ăn, nhưng cậu cũng không thể đói bụng ăn quàng được, đây là người sống đấy.”
“Không phải mà, cô bé đáng yêu quá, sau này tớ cũng muốn sinh ra một cô nhóc đáng yêu thế này.”
“Đợi cậu sinh à? Không biết đến ngày tháng năm nào nữa. Cảnh sát Lý à, đã điều tra được chưa?”
“Ừ, đã tìm ra thông tin xuất nhập cảnh, cô bé này nói không sai, đúng là cậu của cô bé thật, họ tới đây du lịch. Tôi cũng đã trích xuất camera theo dõi ở trung tâm thương mại, chắc sẽ tìm ra người trộm hành lý của họ nhanh thôi.”
“Vậy bọn buôn người kia đâu?”
“Đây chắc chắn không phải là lần đầu, chúng tôi định tìm hiểu nguồn gốc rồi tiếp tục điều tra. Cảm ơn cô Châu, nếu không nhờ có cô, đợi đến khi chúng tôi có mặt thì đám người kia đã trốn mất tiêu rồi.”
“Nếu anh tôi ở đó thì không ai có thể chạy thoát được, chỉ tiếc là khả năng võ thuật của tôi không được giỏi, cho nên hai người đó mới trốn thoát.”
Bạch Thư Hân ngượng ngùng đáp lại.