Cô ấy chỉ cảm thấy chóp mũi chua xót, mắt cũng nói. đã hơi ươn ướt, như có thứ gì đó muốn thoát ra. “Bạch Thư Hân
Anh ấy đọc tên của cô ấy, bởi vì cô ấy không trả lời mà có chút bận tâm.
Xung quanh vang lên âm thanh của nhân viên phục vụ, mỗi một người đều đang vỗ tay reo hồ. “Lấy anh ấy, lấy anh ấy!”
Lúc này Bạch Thư Hân mới phục hồi lại tinh thần, vô cùng xúc động.
Đây… có lẽ là kết cục tốt nhất.
Cô đưa tay muốn nhận lấy nhẫn kim cương, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Ngón tay vừa chạm vào, lập tức rút nhanh trở về như bị điện giật.
Tâm trạng của Ôn Mạc Ngôn cũng lên lên xuống xuống, bởi vì hành động của cô ấy trở nên thấp thỏm không yên. “Em… em không muốn lấy anh?”
“Có mấy lời em nói với Thiện Ngôn rồi, nhưng mà em chưa nói với anh, em nghĩ có một số chuyện em phải thẳng thắn thừa nhận “
“Chuyện gì?”
“Anh đứng lên trước đi, em từ từ nói cho anh biết ”
Cô ấy thờ ra một hơi,
Ôn Mạc Ngôn trở lại chỗ ngồi, dáng và rất nghiêm túc.
Bạch Thư Hân nhìn anh ấy chăm chú rồi nói: “Em đã không phải là lần đầu tiên rồi.”
“Không phải lần đầu tiên… đây là ý gì?”
“Em không phải xử nữ”
Cô ấy lấy dũng khí nói ra, tuy rằng chưa từng hồi hận, thế nhưng cô ấy phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy như vậy, trong nháy mắt trái tim như bị mũi khoan bén nhọn đâm vào, vô cùng đau đớn. không có bất kỳ người đàn ông nào có thể thản nhiên đối mặt.
Bạch Thư Hân nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của anh ấy, khỏe miệng kéo ra một nụ cười khổ, biểu cảm như vậy là nằm trong dự liệu.
Anh ấy chưa từng yêu đương, chắc chắn cũng chưa từng hưởng trái cấm.
Đàn ông như vậy tôn sùng tình yêu là điều thiêng liêng, là điều không thể chà đạp.
Cô ấy không muốn để đến khi hai người lấy nhau, sau đó khi phát triển bước trên giường kia, anh ấy sẽ có khúc mắc trong lòng, canh cánh không yên.
Nếu như chuyện này trở thành một cái gai trong tim, cuộc sống sau này cũng sẽ không hạnh phúc lâu dài.
Vì tốt cho anh ấy, cũng là vì tốt cho mình. “Anh cũng biết, trước đây em có thích một người, đó chính là anh trai của em, Lệ Nghiêm. Anh có thể nói em tam quan không đứng đắn, lúc trước em đúng là như vậy, hình như chỉ một năm nay em mới trường thành hơn rất nhiều, chín chắn và chững chạc hơn một chút. Trước đây em làm rất nhiều chuyện hoang đường, em cũng không sợ nói cho anh biết, thật ra trong lòng em có ẩn giấu bí mật “
“Lệ Nghiêm… không phải là anh trai ruột của em ư?”
Ôn Mạc Ngôn ngơ ngác hỏi. “Vậy nên rất khó tin đúng không? Tình cảm mà em dành cho anh ấy có chút bất thường, anh ấy lớn hơn em bảy tuổi, lúc anh ấy lên cấp ba thì em mới chừng mười tuổi, khi đó em cũng rất tùy hứng, nên đã thích anh ấy, có lẽ khi đó cũng không hiểu gì, chỉ biết anh trai là duy nhất, không ai có thể cướp đi “Sau đó bà mẹ qua đời, em và anh trai sống nương tựa lẫn nhau, đến ở nhà chủ.