Trời còn chưa tối thì Cố Gia Huy đã gửi tin nhắn tới, anh nói cô cất đồ ở bên ngoài vào.
Hứa Minh Tâm nhớ tới lần trước trong đêm giông bảo, cô đã bị một bộ quần áo làm cho sợ.
Hóa ra anh nhớ.
Hứa Minh Tâm tắm rửa xong thì lên giường nằm.
Ngoài trời mưa to gió lớn, những hạt mưa nặng nề đập vào cửa sổ phát ra những tiếng bộp bộp.
Mặc dù trong căn phòng đèn đuốc sáng trung nhưng thật sự là quá trống vắng, Hứa Minh Tâm không kiềm chế được mà có chút sợ hãi.
Cô trốn vào trong chăn, ngay lúc này thì trong đầu cô lại bắt đầu xuất hiện những câu chuyện quỷ quái.
Rồi xong, đêm nay cũng chẳng cần ngủ nữa rồi, thức tới sáng đi.
Ngay lúc này có một tiếng động vang lên, vang vọng khắp ký túc xá yên tĩnh, khiến cho Hứa Minh Tâm sợ hết hồn.
Là tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại tử vong ư?
Đột nhiên trong đầu Hứa Minh Tâm xuất hiện từ này, nhưng khi cô thấy người gọi tới là Cố Gia Huy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhấn bắt máy.
“A lô.”
Răng cô run lên cầm cập, cô nói với giọng yếu ớt, như sắp khóc.
Cố Gia Huy nghe thế thì đau lòng.
Anh vừa mới giải quyết công việc xong là đã điện ngay cho Hứa Minh Tâm.
Bây giờ ở trong nước là đêm tối, hơn nữa lại còn có mưa to, cô ở trong ký túc xá một mình làm sao được?”
“Anh đây, đừng sợ.”
“Anh cũng đâu có ở bên cạnh em, đêm nay không ai ngủ với em cả.” Hứa Minh Tâm nói với vẻ đáng thương.
Cố Gia Huy nghe được câu nói oán trách của cô thì cười: “Em mà còn nói thế là anh sẽ ăn em đấy, gạo nấu thành cơm được không?”
“Thôi đi Cố Gia Huy, anh đừng có uy hiếp em.”
Vốn Hứa Minh Tâm rất sợ hãi, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói của Cố Gia Huy thì đột nhiên cô không còn sợ nữa.
“Anh sẽ luôn ở đây chứ?”
“Ừ, mặc dù chúng ta cách nhau vạn dặm nhưng anh cũng có thể để em tùy thời tìm được anh. Ngoan, ngủ sớm đi.”
Giọng nói của Cố Gia Huy như có lực hút thần kỳ, khiến cho Hứa Minh Tâm không kiềm chế được mà chìm đắm.
Hứa Minh Tâm vẫn luôn nói chuyện với Cố Gia Huy, nói cho tới khi cơn buồn ngủ ập tới.
Hứa Minh Tâm không biết rằng mình ngủ khi nào, Cố Gia Huy ở đầu dây bên kia không nghe được tiếng trả lời của cô thì đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn. Cố Gia Huy nghe vậy thì trái tim của anh như nhũn ra, anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình cho giống Hứa Minh Tâm, như cô còn đang nằm trong lòng anh mà ngủ vậy.
“Cà phê của cậu đây.”
Khương Tuấn mới làm một ly cà phê rồi bưng tới.