Bảy giờ, ngoài trời tối đen như mực.
Trên bầu trời những bông tuyết bắt đầu rơi.
Tuyết rơi rồi. “Anh ở London biết được thời tiết ở Đà Nẵng, muốn cùng em đi ngắm tuyết, không hề nghĩ
Anh nói dờ, rồi lựa chọn im lặng.
Cô ngưỡng mộ Ôn Mạc Ngôn nhưng thực ra Cố Gia Huy cũng đang phấn đấu quên mình. Cô cũng muốn cố gắng phần đầu nhưng Cố Gia Huy chưa bao giờ cho cô cơ hội.
Trời lạnh, em có chiếc khăn cho anh quán này:
Cô quay người vào phòng, lấy ra một chiếc khăn màu đen, cô mua từ lâu rồi, vẫn chưa dùng tới bao giờ. “Thật ra em cũng hiểu rõ, em căn bản không thể thoát khỏi anh, đúng không?”
“Cố Gia Huy anh không biết là nam nữ chia tay xong thì người đàn ông càng phải quyết đoán sao? Anh cứ như vậy không sợ ảnh hưởng tới hình ảnh vị chủ tịch bá đạo sao?”
Hứa Minh Tâm nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ cô rất cứng rắn, vậy mà bị anh làm cho mềm nhũn như vậy, cô thật sự không biết nên làm gì.
Cô sợ sau khi quay lại, cô với anh sẽ lại rơi vào vòng lặp vô tận. “Anh chỉ biết nếu anh không thể theo đuổi lại em, anh sẽ cô độc đến giả.”
“Làm gì nghiêm trọng đến vậy, trên đời này, ai rồi xa ai cũng có thể sống tốt.”
“Có thể sống, nhưng vô vị
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô không hề vùng ra. Bởi cô biết bản thân không thể tránh được. Cô rưng rưng, trong lòng cũng rất khó chịu
Hứa Minh Tâm, thật ra em rất rõ, dù cho em có đeo mặt nạ thì anh cũng sẽ tìm được em. Bởi vì anh hiểu em, hiểu hơn cả em hiểu bản thân mình. Anh biết em sẽ thích ngồi ở góc nào, biết em thích mặt nạ như thể nào, cho nên em căn bản không thể thoát khỏi tay anh. “Đúng vậy…em cũng nghĩ không thể thoát nổi, nhưng em vẫn muốn thử. Cố Gia Huy, lúc tìm em nhớ suy nghĩ kỹ lưỡng. Nếu anh muốn cưới một bình hoa, đặt trong nhà làm đồ trang trí, anh không cần tìm em nữa. Còn nếu anh muốn tìm một cô vợ, anh phải coi cô ấy là cánh tay trợ giúp bên cạnh cả đời, sau này…anh không được giấu em bất cứ chuyện gì, đặc biệt là chuyện liên quan tới an nguy của bản thân.”
“Cố Gia Huy, tạm biệt.
Nói xong, cô đẩy anh ra, quay lưng rời đi.
Cô xuống lầu, bóng hình chim vào trong màn đêm.
Tuyết vẫn rơi, càng lúc càng lớn.
Hứa Minh Tâm tìm được nhà vệ sinh, thay quần áo và đeo mặt nạ.
Lúc cô vừa đi ra thì điện thoại reo, là Phó Minh
Tước gọi đến. “Sao lại là anh? “Hôm nay trường nhộn nhịp quá, đưa Minh Diệp tới chơi “
“Anh gọi tôi…có chuyện gì không?”
“Tuyết rơi rồi, Minh Diệp rất vui, đang chơi trên sân, tôi đứng đây một mình liền nghĩ tới em nên mới gọi điện “phó Minh Tước, tôi có một chuyện không hiểu, tôi cũng không biết nên hỏi ai, vừa hay anh gọi điện tới. Tôi hỏi anh được không?”
“Đừng sâu sắc quá, đặc biệt là chuyện tình cảm”
“Anh tin vào duyên phận không Hứa Minh Tâm lấy hết dũng khí nói: “Anh tin vào duyên trời định không?”