Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tiến lên phía trước, dù sao xét về vai về đối phương cũng là bậc bể trên của mình.
Quý Thiên Kim rất ôn hòa mời cô ngồi xuống rồi mới nói: “Uống hồng trà không?”
“Được a.” Bà ta rót cho cô một cốc hồng trà, nói: “Cái tên Phó Minh Tước vô dụng đó, tôi chỉ nhốt hai hôm thì sẽ thả cậu ta về, các cô các cậu cũng không cần phải trăn trở gì nhiều, tôi không hề có tỉ ác ý nào với cậu ta, ít nhất cậu ta vẫn chưa dám gây chuyện dưới mí mắt tôi, nếu như cậu ta dám làm nhiều loại trật tự ở cái đất Đà Nẵng này, tôi nhất định sẽ tổng cậu ta Vào tù “Nếu như hai người đều đến đây rồi, tôi cũng có vài chuyện cần nói với Cố Gia Huy, Tách biệt với giới quyền quý của Đà Nẵng chính là nhà họ Cố ưu việt nổi bật hơn người, nhưng kể cả có như thế thì cũng bảo cậu ta phải ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh cậu ta đến khi nào mẹ cậu ta không nhận ra thì thôi. Dù sao bây giờ mẹ của Phó Minh Tước cũng chẳng nhận ra thằng nhóc hỗn hào đẩy nữa.”
“A.”
Dũng mãnh quá!
Người phụ nữ này không hổ danh là máy bay chiến đấu. khắp cải đất Đà Nẵng này, có lẽ cũng chỉ có Quý Thiên Kim mới dám nói như vậy. “Đúng rồi, bây giờ cháu với Cố Gia Huy đang yêu nhau sao? Là bạn trai bạn gái?”
“Vâng…vâng a.”
“Vậy hai người đã phát triển đến mức độ nào rồi, đã đến mức độ không phải cậu ta thì không gả chưa? Tháng nhóc này có phải đã gặm mất cây cải trắng là cháu rồi đúng không?”
“A.”
Hừa Minh Tâm nghe thấy lời này thì không biết nên trả lời thế nào “Tôi chẳng thấy thằng nhóc Cố Gia Huy đó có gì tốt, cháu phải biết bất kể tập đoàn nào đi vào kinh doanh kiểu gì cũng có vài thủ đoạn không về vang gì. Mấy thủ đoạn này mà rơi vào tay tôi, ngày tháng của cậu ta chắc chắn không dễ sống. Cho nên cô vẫn nên đổi bạn trai đi, tôi quen rất nhiều thanh niên tài năng xuất chúng, có cần tôi giới thiệu cho cháu vài người không? Tôi thấy người như cháu rất tốt, rất được người khác yêu thích” Quý Thiên Kim nở nụ cười nhạt nhìn cô nói, còn Cố Gia Huy ngồi trong xe khi nghe thấy mấy lời này thì tức đến nỗi mặt mày u ám.
“Không cần đầu a, tôi với chủ Cố rất tốt. “Vậy sao? Nếu như có một ngày cháu cảm thấy nó không tốt nữa có thể đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho cháu một người tốt hơn. Tôi không thích người họ Cổ, cũng không thích người họ Phó, cả hai đều rất đáng ghét”
“Tại sao vậy ạ?” Hứa Minh Tâm có chút ngạc nhiên, câu này là nhằm vào Cố Gia Huy và Phó Minh Tước sao?
Quý Thiên Kim nghe thấy vậy cũng không nói gì, chi đánh mắt nhìn xuống, không biết đang nghĩ gì.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, Hứa Minh Tâm nhanh chóng chuyển đề tài. “À, cô Phó, cho tôi hỏi một chút khi nào thì cô mới thả Phó Minh Tước ra vậy a và cụ thể là ngày nào thế? Minh Diệp đang đợi bố nó về nhà.”
“Gọi dì là dì đi, dì đã đến cái tuổi này rồi, cũng thừa tuổi để làm mẹ cháu rồi
Bà ấy cất lời nói: “Còn về Phó Minh Tước? Đợi đến khi tâm trạng dì tốt, tự nhiên sẽ đưa cậu ta về tận nhà “Vậy sao dì lại muốn gặp cháu với Minh Diệp a?” Đây mới là điều mà Hứa Minh Tâm khó hiểu nhất. “Chẳng vì sao cả, tình bạn giữa châu với Cố Yên cũng không tồi, dì cũng rất thích con bé, để nó làm dâu nhà họ Quý này thì rất tốt. Do tuổi tác dì quá lớn rồi nên vô cùng thích mấy đứa tầm tuổi cháu, cũng vì muốn đề cái nhà này ổn ào vui vẻ hơn một tỉ. Đợi lát nữa ăn cơm tối xong rồi về, mấy ngày nữa tự khắc sẽ gặp được Phó Minh Tước.”
Bà ấy đứng lên đi về phía phòng khách.
Minh Diệp đang ngồi đùa nghịch với Quý Khiêm, Quý Khiêm chuẩn bị cho con bé rất nhiều đồ ăn vặt.