Anh bình tĩnh nói, ngước nhìn Ngôn Dương với đôi mắt đầy vẻ thâm sâu.
Ngôn Dương cười như thể không biết anh đang cần gì.
Hứa Minh Tâm lên xe. Cố Gia Huy mới cất lời: “Tôi không mong sẽ có lần sau, tôi không thích nhìn thấy máu.”
“Hiểu rồi, giết người vô hình không thấy máu, tôi hiểu.”
“Ngôn Dương, anh đừng vòng vo với tôi. Anh thật sự đang giúp tôi hay vì mục đích của mình. Anh tùy tiện động vào người của tôi, vì không liên quan gì đến anh nên anh ra tay không biết nặng nhẹ phải không?”
“Không phải tôi từng nhắc nhở cậu rồi sao? Do người của cậu không ngăn được tôi, thực lực không đủ, cậu nuôi cũng hay thật đấy.” Ngôn Dương chẳng mảy may sợ hãi mà chỉ mỉm cười. Cố Gia Huy tàn nhẫn híp mắt lại rồi đáp: “Xem ra anh quen làm ông Càn chợ đen nên không biết luật lệ trên thương trường rồi. Tôi thích cảm giác làm cho người ta phá sản, gào khóc thảm thiết, mất hết tất cả chỉ trong một đêm. Còn anh, vì bị Thẩm Thanh ràng buộc nên anh không dám tự do bay nhảy ở lĩnh vực kinh doanh, anh sợ sẽ mang đến tai họa cho Thẩm Thanh. Vì thế anh biến thành ông Càn chợ đen tiếp tục công việc buôn bán không thể lộ ra ngoài sáng kia.”
“Nếu anh thật sự muốn ra tay thì không ai có thể điều tra ra anh được. Nhưng anh đừng quên, dưới mắt tôi, nếu tôi muốn nhà họ Ngôn sụp đổ thì chỉ cần tốn chút sức lực thôi, chuyện này chẳng khó là bao.”
“Ngôn Dương, nhớ lấy, chúng ta là bạn hợp tác, tôi không thích có người đè đầu tôi, kiểm soát hướng đi của tôi. Anh thật sự rất đa mưu túc trí, tôi không bì kịp với anh. Tuy vậy, anh cũng đừng khinh thường tôi, tôi luôn có tính toán của riêng mình đấy.”
“Có chừng có mực.”
Bốn từ cuối cùng vô cùng nặng nề.
Nét cười trên gương mặt Ngôn Dương dần dần tắt ngấm, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Ông ấy nói: “Cậu quả là khó thể lường được, tôi không sai lầm khi tìm cậu, đồng bạn vừa đáng nể vừa đáng sợ. Được, lần sau khi tôi ra tay sẽ đánh tiếng trước với cậu, nhà họ Cố… Tôi không động vào là được. Bây giờ cậu ta sinh đứa thứ hai vẫn còn kịp đấy, phải xem cậu ta có chịu buông bỏ quyền thế để an phận hay không thôi.”
“Tôi sẽ bắt anh ta an phận.”
Cố Gia Huy nói với giọng âm u, sau đó thả tay khỏi áo của ông ấy, giúp ông chỉnh lại cà vạt.
“Trong khoảng thời gian này phải nhờ anh săn sóc Hứa Minh Tâm rồi,Gia Huy vô cùng biết ơn. Nói đi cũng phải nói lại, tôi nên cảm ơn anh đàng hoàng mới đúng.”
“Hôm nay chúng ta là châu chấu đứng trên cùng một sợi dây, nói mấy câu khách sáo này làm gì. Nếu cô ấy có thể nổi tiếng gân xa thì nhà họ Ngôn mới được lợi chứ. Thẩm Thanh cần người nối nghiệp, tôi ước gì cô ấy về hưu sớm một chút để sống những ngày an nhàn với tôi mà.”
“Tôi không mong cô ấy sẽ nối nghiệp ai cả.”
Cố Gia Huy cau mày nói.
“Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải đưa cô ấy về đây.”
Cố Gia Huy nói lời tạm biệt rồi quay về xe, không ngờ Hứa Minh Tâm đã mệt lả ngủ thiếp đi.
Thấy cô ngủ ngon lành như vậy, anh đau lòng không thôi.
Cô nhóc này liều mạng vì mình như vậy, khờ khạo quá.
Thích một người rồi một lòng một dạ cho đi hết, không giữ lại một đường lui nào cho mình sao? Anh nhẹ nhàng lắc đầu, giúp cô thắt dây an toàn, sau đó lái về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, cuối cùng Hứa Minh Tâm cũng thích ứng được với môi trường của điểm quay phim.