Cô ta tức giận để chiếc cốc xuống bàn và định đi đến nhưng lại bị một người bạn khác ngăn cản. “Chị Linh, bây giờ Hứa Minh Tâm có nhà họ Ngôn chống lưng!”
“Nhà họ Ngôn có thể lực như nào chứ, nhưng mà cô ta chỉ là cô con gái nuôi thôi. Hơn nữa, dì Thẩm Thanh và mẹ của chị còn chơi với nhau, dì ấy vẫn luôn thương chị, lẽ nào chị còn không bằng ả con nuôi đó à?”
Chu Thị Linh tức giận nói: “Chỉ là một đứa hề không biết mình ở đâu mà thôi, cô ta nghĩ mình và Viên Hoài Nam nói chuyện với nhau, thì cô ta nghĩ mình đã bay lên làm phượng hoàng rồi à? Chỉ bằng việc, cô ta đang ăn cái gì đó với Viên Hoài Nam à?”
“Chị Linh, chị đừng vội như vậy, chúng ta có cách khác, đợi lát nữa…
Mấy người thì thầm mấy câu vào tại của
Chu Thị Linh.
Chu Thị Linh nghe vậy thì lập tức vui mừng: “Thật sao? Vậy thì em đi mua nhanh lên! Mua càng nhanh càng tốt.”
Cô em thân thiết lập tức đi ra ngoài, đi đến tiệm thuốc gần đây mua thuốc xổ.
Rất nhiều người trong sân đang uống rượu, chỉ có Hứa Minh Tâm uống nước trái cây.
Chu Thị Linh đổ thuốc xổ vào trong cốc nước trái cây, rồi bảo phục vụ đưa cho cô.
Hứa Minh Tâm mới vừa uống một ly nước xong, trong lòng rất vui khi thấy người phục vụ đưa một ly nước trái cây sang đây.
Đúng là thần giao cách cảm mà Cô nhanh chóng cầm ly nước lên và uống một ngụm ngon lành.
Viên Hoài Nam tức giận khi thấy cô nhận ly nước, nói: “Cô không sợ son môi sẽ mất hết à? Làm gì có cô gái nào ăn uống giống như cô chứ, cái gì cũng uống được?”
“Son môi mất thì có thể đánh lại, những đồ ăn ngon thì sẽ không ăn được nữa!”
Viên Hoài Nam mỉm cười nói: “Sống một cuộc sống đơn giản như vậy cũng không tệ. “Lẽ nào…cuộc sống của người khác đều rất phức tạp à?”
“ít nhất những người có mặt ở đây đều không đơn giản như cô.”
Viên Hoài Nam nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhìn thấy đám người Chu Thị Linh. Thấy bọn họ cũng đang nhìn về phía này, thì vẻ mặt của anh liền trở lên kỳ quái.
Viện Hoài Nam nhìn thấy, thì hơi nhíu mày, anh ta nghĩ đến việc gì đó, lập tức giật lấy ly nước trái cây trên tay Hứa Minh Tâm. “Làm sao vậy?”
“Không có gì, tôi cảm thấy ly nước trái cây này không được mới lắm, tôi sẽ lấy một ly nước mới cho cô, cô cảm thấy nước kiwi thế nào?”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Viên Hoài Nam mang ly nước đang uống dở kia đi đến chỗ Chu Thị Linh. “Uống.”
Anh ta nói. “Đây là nước người khác đã uống, cô có thể uống nốt cho tôi được không?”
Chu Thị Linh trợn to hai mắt, cô ta không tin được nhìn về phía anh ta: “Viên Hoài Nam, anh có biết bây giờ mình đang nói chuyện với ai không?”
Viên Hoài Nam nghe cô ta nói như thế, cảm thấy mình sắp mất hết kiên nhẫn rồi. Anh ta cũng thích Chu Thị Linh, thế nhưng sau một thời gian dài, anh ta nhận ra Chu Thị Linh là một cô gái có thủ đoạn và xấu xa, mặc dù cô ta không xấu lắm nhưng cô ta thường xuyên bắt nạt những nữ nghệ sĩ quen biết với anh ta.
Suy nghĩ của Chu Thị Linh rất đơn giản, cô ta chỉ muốn dạy những người đàn bà không biết xấu hổ mà đến gần người đàn ông của cô ta.