“Tôi sẽ dạy dỗ con Tuesday này trước rồi sẽ đến tên khốn nạn nhà anh sau, cấm nói nữa, không tôi sẽ đánh cả đôi.”
Hứa Minh Tâm phẫn nộ quát Cố Gia Huy.
Anh lập tức ngoãn ngoãn ngậm miệng lại. Cô gái đang bùng phát này, thật là dễ thương, giống như chú mèo bị dẫm phải đuôi vậy.
Ấy, vợ anh khi tức giận trông cũng đáng yêu nữa, thật là không ngờ đến mà. Anh chống đầu lên bàn tay, trong mắt chỉ có Hứa Minh Tâm.
Khóe mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng cong cong.
Hứa Minh Tâm vốn không rảnh bận tâm Cố Gia Huy.
Cô chỉ Tiết Mộc Khê đang ngã trên mặt đất nói: “Cô Khê, cô đúng là cao tay thật, trước mặt tôi mà dám quyến rũ chồng tôi, cô giỏi lắm nhỉ? Tiếc thay cái thân phận giáo viên, tôi kính trọng cô, mà cô lại đối xử với tôi như vậy sao? Học thức cao thì giỏi lắm à? Thầy của cô không dạy cô lễ nghĩa liêm viết như thế nào hả?”
“Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không vậy, ve vãn chồng chưa cưới của người khác, thầy cô không dạy chẳng lẽ bố mẹ cô cũng không dạy luôn hả?”
Tiết Mộc Khê đứng dậy, có chút tức giận nói: “Vậy bố mẹ cô có giáo dục cô đàng hoàng không, cô ngu như vậy thì đừng liên lụy đến người khác, cô có biết mỗi ngày tôi phải dạy cô mệt đến thế nào không? Đề dễ như vậy mà phải giảng tận tám lần. Óc cô là óc heo đấy à? À không, heo còn thông minh hơn cô.”
“Cô… cô dám nói tôi óc heo hả? Cho dù tôi có óc heo nhưng ít nhất tôi có liêm sỉ. Biết được việc gì nên làm việc gì không nên. Cô thì thông minh rồi, làm toàn mấy việc gì nhỉ? Đừng có đem việc học hành ra so với tôi, tôi thừa nhận là tôi kém cô, sao cô không so bì khả năng nấu nướng với tôi đi? Mỗi người một sở trường, sở trường của cô là học tập thì sở trường của tôi là nấu nướng vậy, sao hả?”
“Cô còn dám nói vậy hả? Biết nấu ăn thì sao, tôi thấy cả đời cô chỉ có thể lúi húi dưới bếp thôi, làm bạn với nồi lêu xoong chảo. Cô không thấy mất mặt sao? Cô dám nói với người khác, vợ của anh Trung chỉ biết nấu cơm, đến thi cũng không thi được sao?”
Tiết Mộc Khê khinh bỉ nói. Hứa Minh Tâm nghe vậy, xiết chặt nắm tay.
Cô dám không?
Trong lòng cô tự hỏi.
Đáp án là…
“Tôi dám!”
Hai từ dõng dạc mà kiên quyết.
Cô đi giày đế bằng nên không cao như Tiết Mộc Khê, khí chất cũng không xuất chúng bằng.
Cô rất gầy, cơ thể giống như chưa dậy thì thành công vậy.
Nhưng mà… bóng lưng thẳng tắp đường hoàng, như cố định bằng xi măng vậy, không bao giờ ngã quy. Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Tiết Mộc Khê khiến cô ta giật thót, nhíu chặt mày.
Vậy mà cô ta… lại không dám nhìn vào mắt Hứa Minh Tâm.
Lúc này, cô như một con thú nhỏ đang tức giận, tuy rằng hình thể nhỏ nhắn, nhưng sâu trong xương cốt lại ẩn chứa dã tính.
“Cô dám? Chỉ là lừa người, cô không sợ mất mặt sao?”
“Tôi không sợ! Sao phải sợ mất mặt, có phải chỉ mình tôi thi không qua đâu. Tôi dám nói với cả thế giới, vợ chưa cưới của Cố Gia Huy là một kẻ dốt toán, chỉ biết nấu ăn, vậy thì sao chứ. Tôi thích mọi người ăn món tây do tôi nấu, bọn họ thích ăn, tôi cũng rất vui. Cô là người mẫu mực, dạy dỗ học trò, không lẽ lại dạy người ta cách làm Tuesday hả?”
“Cô có dám công bố, cô là Tuesday không? Cô dám không?”