“Mở cửa, để em xuống xe.
Chiếc xe dừng ở con đường đối diện nhưng cánh cửa xe vẫn khóa chặt lại. Anh ta còn không có ý định thả người.
Cô ấy liếc nhìn anh ta một cách chán nản, nói với giọng điệu không hề khách khí.
“Anh ta chính là bạn trai hiện tại của em?”
“Đúng vậy, em cũng sẽ kết hôn với anh ấy.
“Yêu đương thì có thể, chơi đùa đủ rồi, nghĩ lại rồi thì quay lại.
“Anh nói nghe nhẹ nhàng vậy, em và anh không thể quay trở lại được nữa.”
“Điều này cũng không chắc được Anh ta nói một cách thản nhiên, sau đó mở dây an toàn ra giúp cô ấy.
Một tiếng “cạch” vang lên trong khoang xe yên tĩnh.
Cố Yên nghe thấy lời nói này của anh ta thì vô cùng khó hiểu.
Anh ta nói lời này là có ý gì? Cứ như chắc chắn mình sẽ quay lại vậy. Ai cho anh ta dũng khí này, Đỗ An Như sao? “Anh tưởng anh là ai chứ? Đồ điên!”
Anh ta mở cửa xe, cô ấy vội vàng nhảy xuống xe rồi chạy như điên mà không hề quay đầu lại. Cô ấy sợ chỉ cần mình chậm một bước thôi thì sẽ không kìm được mà quay đầu lại.
Cô ấy thở hổn hển đi đến trước mặt Quý Khiêm, anh ta không khỏi nghi ngờ: “Sao vậy, em chạy đến nỗi đầu toát đầy mồ hôi. Có người đuổi theo em sao?”
Cô ấy quay người lại nhìn, nhưng ở con đường đối diện không còn xe của Lệ Nghiêm nữa. Anh ta đã rời đi rồi.
Cứ rời đi… như vậy sao?
Anh ta cũng nhanh quá rồi đấy.
“Em đang nhìn cái gì vậy?”
Quý Khiêm đánh thức Cố Yên đang lỡ đễnh, cô ấy quay đầu lại liên tục xua tay. Lệ Nghiêm không thèm chào hỏi câu nào mà cứ như vậy rời đi, tại sao trong lòng cô ấy lại thấy khó chịu như vậy nhỉ? “Đi thôi, còn một chút thời gian đi đến ngoại thành phía Tây.”
“Ừm, đi thôi.”
Cô ấy gật đầu, giây sau Quý Khiêm đặt tay lên eo thon của cô ấy, cô ấy hơi run rẩy nhưng cũng không từ chối. Hai người họ tựa vào nhau rời đi.
Lệ Nghiêm ở trong bóng tối gần đó nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Cố Yên luôn ở trong nhà họ Cổ đến chập tối, cô ấy không để cho Quý Khiêm tiễn mình.
Cô ấy muốn đi uống rượu để giải sầu.
Cô ấy gọi xe taxi quay trở lại trung tâm thành phố, chọn một quán bar rồi đi vào bên trong.
Ảnh đèn bên trong quán bar vô cùng rực rỡ, các chàng trai và các cô gái với muôn hình muôn vẻ.
Có Ngọc Vy ngồi sát bên quầy rượu, gọi một ít rượu cốc-tai.
Có rất nhiều người đàn ông bắt chuyện, nhưng bọn họ đều bị cô đuổi đi.
Hết chén rượu này đến chén rượu khác, nhưng cô ấy càng uống càng tỉnh táo.
Ở trong quân đội nửa năm cô ấy không uống rượu, nhưng tửu lượng không những giảm mà lại tăng lên, và cũng tốt hơn rất nhiều.
Cô ấy đang uống rượu thì điện thoại vang lên, là số của Nguyễn Doanh.