Lúc bất lực nhất của đời người đàn ông chính là khi thấy người mình quan tâm bị thương mà không thể làm gì được. Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau và nói: ” Anh là một người anh trai tốt, anh và bác sĩ Nguyên đều là anh em tốt của nhau. Chỉ là cách các anh yêu thương em gái không giống nhau mà thôi. Em nghĩ Ngọc Vy cũng rất yêu quý người anh trai này là anh, sẽ không cảm thấy anh có gì không tốt. Nếu cho cô ấy một cơ hội sống một lần nữa, cô ấy vẫn sẽ để anh làm anh trai của cô ấy.”
“Thật sao? Nhưng anh cũng chẳng tốt lắm, em ấy phải chịu uất ức, anh cũng chẳng thể giúp được gì.”
“Anh trai…là một loại an ủi về mặt tâm hồn. Em không có anh trai, nhưng em có anh, em biết khi em phải chịu uất ức, anh nhất định sẽ ở cạnh em, vậy là đủ rồi. Cổ Thành
Trung, anh đừng nghĩ nhiều, anh nói những lời này làm em đau lòng quá…
Cố Gia Huy nghe vậy, cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Anh không nói năng gì mà kéo tay cô lại nắm thật chặt.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm, nhưng hai người ăn không nhiều.
Cô rõ ràng có thể ăn thêm, nhưng lần này ăn không nhiều, cũng không thấy đói mấy.
Buổi tối, Cố Yên tỉnh lại, nhìn thấy cảnh xa lạ, ngửi được mùi thuốc sát trùng quen thuộc, lập tức hiểu ra mình đang ở đâu.
“Làm sao em lại ở viện?”
Cô ấy có vẻ khó hiểu, lúc nhìn thấy Cố Gia Huy và Bạch Minh Tâm liền hỏi: “ Anh, em làm sao thế? Đầu đau quá đi…”
“Cậu không nhớ sao? Cậu đi tìm Quý Khiêm hỏi tình hình của bác sĩ Nguyên..
“Bác sĩ Nguyễn? Ai vậy?”
Cố Yên gián đoạn cô, mặt đầy vẻ mờ mịt hỏi.
Hứa Minh Tâm chớp chớp mắt, miệng nhỏ há hốc, không biết tiếp theo nên nói gì.
“Lệ Nghiêm, em không nhớ sao?” Cổ
Gia Huy cau mày lo lắng hỏi.
“Anh ta là ai, em có quen sao?” Cố Yên nghi ngờ hỏi.
Hứa Minh Tâm nghe thế liền lập tức gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra đã phát hiện trong não cô có một cục máu tụ nhỏ, nhưng lại không tan, có khả năng ảnh hưởng tới hệ thống trí nhớ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Não bộ con người thật là thần kì, tình huống này chẳng ai có thể giải quyết được, chỉ có thể đợi cục máu tụ tự tan ra, người bệnh sẽ tự mình hồi phục.
“Mất trí nhớ?”
Bản thân Cố Yên cũng là bác sĩ, nhanh chóng đã hiểu rõ bệnh trạng của mình.
“Em quên ai rồi a? Lệ Nghiêm đó là ai a? Rất quen với em sao?”
“Đợi em xuất viện rồi hẵng nói.”
Cố Gia Huy né tránh vấn đề này, chuyện mất trí nhớ này đối với cô ấy nói thế nào cũng không phải là chuyện tốt.
Tuy bọn họ không có ý định nhắc lại, nhưng chuyện cô ấy bị bỏ lại trước khi bắt đầu hôn lễ đã ầm ĩ xôn xao rồi.
Tra google một cái là ra.