“Tiền trước đây tớ đều gửi tiết kiệm rồi, muốn kiếm từ ngân hàng một ít lãi, nếu giờ lấy ra thì phí. Một tỷ rưỡi… sao có thể đắt như vậy?”
“Có khi Cố Gia Huy lại xem thường…”
“A.”
Câu nói này đâm thẳng vào tim rồi.
Hứa Minh Tâm nằm trên bàn, buồn bực đập bàn. Bạch Thư Hân sở sở đầu cô, nói: “Hay là, tớ cho cậu mượn một ít?”
“Quên đi, cậu cũng đâu tốt hơn, để tự tớ cố gắng vậy. Nếu một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm. Sớm muộn cũng có ngày mua được nó. “Cố Gia Huy đợi món quà này của cậu, lẽ nào phải đợi đến bảy tám mười tuổi sao? “Ưm. Ý câu là nói tớ cả đời sẽ không kiếm nửa triệu?”
“TỐ… không nói gì cả. Ăn xong rồi, tụi mình đi dạo di.”
Cả hai cùng ra ngoài và dạo quanh Huy tâm thương mại gần đó.
Mùa thu đến rồi, mùa đông cũng chẳng còn xa. Đã đến lúc Hứa Minh Tâm bắt đầu chuẩn bị quần dài cho mọi người.
Bạch Thư Hân ngắm nhìn những chiếc áo khoác thời trang và những đôi bốt đẹp mắt.
Cô ấy là người duy nhất có phong cách kỳ dị, luôn quan tâm đến quần legging lông cừu, nhìn thấy quần jean thủng lỗ, cô ấy cầu xin Bạch Thư Hân đừng mua chủng, vì sắp tới cô ấy sẽ bị lạnh chân.
Lúc này không giữ gìn, sau này sẽ hối hận.
Cô ấy dạy cô ấy một cách tỉ mỉ, và nhân viên ở bên cạnh nhìn cô ấy một cách kỳ lạ, giống như nhìn một cái bánh bao.
Con gái ngày nay luôn xem trong thời trang hơn thời tiết. Quan niệm của Hứa Minh Tâm giống như một di tích văn hóa mới được khai quật, thậm chí còn mua cả quần dài “Mọi người đều đang cười nhạo cậu.”
“Cười nhạo thì cười nhạo. Nếu không mặc ám vào mùa đông, cậu thực sự sẽ bị lạnh chân, thấp khớp và viêm khớp!”
“Uh … Cảm ơn vì cậu không học y, nếu cậu học y, cuộc đời của tớ sẽ chẳng thể sống nổi.”
Bạch Thư Hân trợn tròn mắt, biểu thị linh hồn của cô đã phải chịu kích thích.
Hai người mua một ít đồ rồi đi xuống, gặp Ôn Mạc Ngôn ở lối vào trung tâm thương mại, anh ta rõ ràng ở đây tìm Bạch Thư Hân, trên tay còn cầm một chiếc khăn quàng cổ. “Là đồ đôi, anh đã mua ngay khi nhìn thấy chúng. Thời tiết sắp trở lạnh, chúng ta mỗi người một cái là vừa đẹp.”
Nói xong anh bước tới giúp cô mặc vào, hết vòng này đến vòng khác.
Hứa Minh Tâm liền cảm thấy cô đang bị ép buộc phải nuốt thức ăn cho chó.
Toàn thân cô run lên, nổi da gà nói: “Hai người chậm rãi nói chuyện. Từ đây tới giờ vô làm buổi chiều còn sớm lắm, tớ không làm bóng đèn đầu.” Cô vội vàng rời đi. “Em chỉ mua những thứ này?”
Anh cau mày khi thấy cô chỉ xách một túi quần áo. “Đi mua sắm không nên mua nhiều nhiều sao? Đừng ngược đãi với bản thân, đi đi, anh mua cho em.”
“Nhưng tiền của anh đều là của Ôn Mạc Ngôn…
Cô nắm tay anh và nhắc nhở sự thật này một cách bất lực.
Nghe vậy, bước chân anh khựng lại, lông mày nhíu lại, vẻ mặt trở nên u ám đáng sợ.
Những lời này có thể coi là chọc thủng tim anh. “Quả thực, tất cả số tiền đó đều là của tên rác rười kia, không dùng cũng được. Anh sẽ cố gắng hết sức đề kiếm tiền mua đồ cho em. Chiếc khăn này cũng không mua nữa…”