“A…
Một tiếng kêu đau rất nhỏ hô lên.
Thật sự có người!
Bạch Thư Hân không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt lấy tay Ôn Mạc Ngôn xoay người bỏ chạy.
Ôn Mạc Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cửa nhà ‘sâm’ một tiếng đóng kín, Bạch Thư Hân thở hồng hộc. Hiện tại nên làm gì bây giờ?
“Thư Hàn…em…em còn đang nắm tay anh…”
“Đến lúc nào rồi, anh đừng ngượng ngùng như vậy khi nhìn em có được không? Ở bụi cỏ bên ngoài có đầy người, gần đây mọi người có gây chuyện với ai không? Hôm nay em tới đây đúng là không đúng dịp, thật là xui xẻo!”
Trong lúc nói chuyện, cô vào bếp tìm cái gì đó tiện tay rồi kêu người giúp việc ôm Cố Cố lên lầu.
“Anh cũng đi lên đi, ở đây anh cũng không có chuyện gì, nếu có người xông vào anh cũng không giúp được.”
“Bên ngoài…Thật sự có người ở ngoài đó sao?”
“Đúng, có rất nhiều. Nhà của em là ba đời theo quân sự, từ nhỏ em đã học qua chống trinh sát. Em sẽ chú ý đến tất cả những gì đang xảy ra xung quanh mình. Có người đang mai phục ở bên ngoài, hoặc là tới để trộm đồ hoặc muốn bắt ai đó. Không phải là anh thì chính là Cố Cố nên anh nhanh chóng lên lầu đi.”
“Vậy… Vậy em phải làm sao?”
“Anh cho rằng anh ở lại đây có ích lợi gì sao?” Bạch Thư Hân lạnh lùng nói.
Càng lúc căng thẳng và hồi hộp thì cô ấy càng bình tĩnh và điềm đạm hơn.
Ôn Mạc Ngôn không còn gì để nói đành phải tuyệt vọng rời đi.
Khi đi lên lầu anh nói: “Cẩn thận, nếu có chuyện gì…cứ la lên, anh…anh nhất định sẽ là người đầu tiên lao xuống cứu em!”
“Không biết tự lượng sức.”
Bạch Thư Hân nói với vẻ giễu cợt nhưng…trong lòng vẫn ấm áp.
Đúng lúc này có một thứ gì đó đã làm vỡ kính cửa sổ.
Khi Bạch Thư Hân đi kiểm tra thì cô đã bị bắn vào tay, rất đau.
Súng bắn keo!
Mặc dù thứ này không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó lại khiến người ta đau đớn vô cùng!
Cô ấy bị bắn vào tay, chờ một lúc lâu vẫn không giảm cơn đau, đau khiến cô run rẩy cả người.
Cô đã nhìn thấy bóng dáng bên ngoài. Có rất nhiều người!
Và đều có chuẩn bị từ trước.
Bỗng nhiên có ai đó ném một thứ gì vào giống như một quả lựu đạn nhưng lại không phải, nó đang bốc khói nghi ngút.
“Chết tiệt! Thuốc mê, quá xảo trá!”
Cô không kịp gõ cửa phòng chú An, chỉ có thể liều mạng chạy lên lầu.
Không khí ở tầng trên lưu thông có thể tốt hơn.