“Hứa Minh Tâm, em có biết mở đến miệng mà không ăn được là cảm giác như thế nào không?”
Anh lắc đầu và nói với một nụ cười gượng gạo.
Cô thậm chí còn không biết anh đã kìm nén khổ sở như thế nào trong một năm qua.
Anh thật sự còn sợ rằng mình sẽ nhịn đến nỗi sinh bệnh thế mà bây giờ cô còn muốn tắm cho anh, cải này không phải là cố tình kích thích anh sao?
Cô nghe xong hai má đỏ bừng, nói: “Cố Gia Huy… có phải bây giờ anh đang cảm thấy cực kỳ không an toàn không?”
“Nói thế nào nhi?”
“Có phải anh sợ bản thân tàn tật thì em sẽ không thích anh nữa, sau đó sẽ đến với người đàn ông khác đúng không?” Cô nghiêm túc nói: “Nếu anh băn khoăn về chuyện này, anh có thể nói cho em biết nếu anh cảm thấy không an toàn thì anh có thể có thể muốn em. Dù sao thì sớm hay muộn em cũng sẽ là của anh. Em không muốn vì hai chân bắt tiên mà khiến anh có bất kỳ suy nghĩ xấu nào.”
“Cố Gia Huy mà em biết là một người dùng cảm và phóng khoáng, có chiến lược và quyết đoán, là một… anh hùng! Em không muốn nhìn thấy bất kỳ một ánh mắt ngượng ngùng hay uể oài nào của anh, tuy rằng anh bình tĩnh hơn em nhưng em biết trong lòng anh chắc hẳn cũng có nỗi khổ tâm, xảy ra chuyện lớn như vậy anh không thể không cảm thấy gì được.”
“Em không kiên cường bằng anh, em sẽ thể hiện hết mọi cảm xúc lên mặt, nhưng anh là người sống nội tâm, lúc nào cũng chỉ nói chuyện tốt cho em biết mà không nói chuyện xấu. Em sợ anh giấu tâm sự trong lòng một mình sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Cô ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên đầu gối anh. “Cố Gia Huy, anh có muốn em không?”
Cô ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời vô cùng chói lợi, như những vì sao trên bầu trời đêm.
Khi Cố Gia Huy nghe được những lời này, tim rung động mãnh liệt.
Anh đau lòng sở lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Sau khi không thể đi lại anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh không quá chán nản, bởi vì anh biết rõ trách nhiệm của mình.”
“Anh không bắt an, cũng sẽ không dùng chuyện này để trói buộc em. Anh thực sự muốn em ở bên cạnh anh, nóng lòng muồn giữ chặt em trong tầm mắt của mình. Anh muốn chiếm lấy em, nhưng không phải là dùng thể xác ép buộc em. Anh không phải là quân tử, cũng không phải người sẽ ngồi yên không làm gì, anh rất để ý đến em, vì vậy anh sẽ kiềm chế bản thân một cách lý trí, em hiểu không ai “Anh không sợ em chạy trốn cùng người đàn ông khác sao?”
“Không sợ, nếu em dám chạy thì anh sẽ bẻ gãy hai chân của em, đề hai chúng ta trở thành một đôi uyên ương gãy chân”
Anh cong môi, nhẹ nhàng nói, giọng nói rất nhanh nhẹn thoải mái. “Co…”
Hứa Minh Tâm đột nhiên ngẩn ra, không biết nên nói cái gì.
Những lời này… không có cách nào có thể trả lời được.
Nhưng cô lại nghĩ ra một câu khác.
Thích là suống sã, còn tình yêu… là kiềm chế.
Cô nghĩ, đời này bản thân thực sự đã tìm đúng Hy vọng một đời một kiếp thành đôi, sống chết người rồi. không tách rời. Cô gật đầu nói: “Chỉ cần anh không gục ngã thì em cũng sẽ không ngã xuống!”
“Anh sẽ không gục ngã. Nếu anh ngã xuống thì ai sẽ bảo về em “Vậy thì anh phải khoẻ mạnh để có thể bảo vệ em cả đời.”
“Được.”
Chỉ một từ thôi, rõ ràng và mạnh mẽ, đánh gục trái tim người đối diện.
Rất nhanh sau đó, cô giúp anh cởi quần áo.