“Không có.” Cô vội vàng nói.
“Thư Hàn, em đi vào trước đi, anh và Minh Tâm có chút lời muốn nói.”
“Được, em ở bên trong chờ hai người.”
Sau đó Ngôn Hải đưa Hứa Minh Tâm vào khách sạn.
Lầu hai của khách sạn là nhà ăn, nghe đồn thợ làm bánh kem ở đây rất tuyệt, điểm tâm cũng rất ngon.
Ngôn Hải biết cô thích mấy thứ này, chọn một số món đẹp mắt, đặt ở trước mặt cô.
“Nếm thử đi, ăn rất ngon đẩy.”
“Nghĩ đến việc hơn nửa năm nữa không được nhìn thấy em, đúng là có chút không nỡ. Nhưng vì anh nghĩ đến tương lai của mình, sau này còn phải tiếp quản toàn bộ nhà họ Ngôn nên vẫn phải ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu một chút. Anh cũng định thi lên thạc sĩ, nếu trường học kia cũng không tệ lắm, sẽ tiếp tục ra sức học hành.”
“Anh muốn đào tạo chuyện sâu?”
“Nếu không thì sao?” Ngôn Hải cười nói.
Anh kìm nén tình cảm của mình, không muốn trở thành gánh nặng của Hứa Minh Tâm.
Yêu một người, vốn là một chuyện rất vui mừng, nếu tạo thành áp lực, thì đó sẽ không phải là anh.
Bây giờ anh rất vui vẻ, anh có thể nhìn ra được, mặc dù hạnh phúc không phải do mình mang lại, anh cũng hy vọng cô có thể cứ luôn vui vẻ như vậy.
Thật ra mỗi người đều có một tâm tư, ai yêu cũng đều sẽ ích kỷ, nhưng mà anh ta không nỡ.
Không nỡ khiến cho tình yêu của mình biến thành gông xiềng, trói buộc cô.
Nếu như vậy, anh ta cũng không vui.
Cho nên, anh ta muốn trốn tránh, những điều đó đều là lấy cớ.
Nhưng, không thể cho Minh Tâm biết. Anh ta không muốn làm cô áy náy.
Cô không cần quá thông minh, biết hết tất cả, chỉ cần ăn ăn uống uống, cười cười nói nói là được rồi.
“Đàn anh, sau này chắc chắn anh sẽ là boss lớn, xử lý gọn gàng ngăn nắp công việc của tập đoàn!”
“Cảm ơn lời khen của em, anh nghĩ anh cũng sẽ ưu tú như vậy, có lẽ sẽ không kém! Em cứ từ từ ăn, không có ai đến tranh với em đâu, đợi lát nữa còn liên hoan nữa!”
Nhưng mà ăn rất ngon đó!”
“Đợi lát nữa cho em đóng gói mang về.”
“Vâng ạ!”
Ngôn Hải ngồi ở đối diện nhìn Hứa Minh Tâm ăn vô cùng vui vẻ, tuy rằng trong lồng ngực có rất nhiều phiền muộn, nhưng mà lại bị hạnh phúc lấp đầy hết.
Anh muốn cùng cô tận hưởng những ngày cuối cùng, giờ giờ phút phút đều phải tốt đẹp.
Rất nhanh cô đã ăn xong sạch sẽ, Ngôn Hải đưa cô quay lại bữa tiệc.
Mọi người nhao nhao mời rượu, nhìn Ngôn Hải rất vui vẻ, ai đến mời cũng không từ chối, uống rất nhiều.
Trong bữa tiệc, chỉ có Bạch Thư Hân biết, trong lòng anh ta đang rất khó chịu.