Qua ba lần uống rượu, mọi người ở đây đều hơi hơi say, chỉ có Hứa Minh Tâm vẫn còn giữ được tỉnh táo.
Bởi vì cô không uống rượu, Khương Tuấn vẫn còn ở ngoài cửa chờ cô.
Ngôn Hải suy nghĩ rất chu đáo, nhờ khách sạn gọi xe taxi đưa bọn họ về nhà.
Hứa Minh Tâm đi cuối cùng, đỡ Ngôn Hải, đưa anh ta lên xe riêng.
Anh ta say, đôi mắt nhắm lại, bất tỉnh nhân sự.
“Đi đường cẩn thận nhé.”
Cô nhắc nhở tài xế.
Tài xế đóng cửa sổ lại, khoảnh khắc cửa sổ xe đóng lại, khóe mắt người đàn ông ngồi phía sau có chút ướt át.
Gió lạnh thổi tới, cô nắm thật chặt quần áo, chạy nhanh về phía đối diện.
Xe của Khương Tuấn vẫn dừng ở chỗ đó. Hứa Minh Tâm nhanh chóng mở cửa xe sau ra ngồi lên.
“Về nhà thôi.”
Khương Tuấn không đáp lại, bắt đầu khởi động xe.
Cùng lúc đó, một tấm chắn được kéo lên, ngăn cách ở giữa hai người.
Hứa Minh Tâm có chút nghi ngờ, tấm chắn này cũng chỉ có Cố Gia Huy dùng.
Tuy cô có chút nghi ngờ, nhưng cũng không truy hỏi, dù gì đây cũng là một việc nhỏ.
Cô muốn mở cửa sổ hít gió, nhưng bốn cánh cửa sổ đều bị khóa.
“Không mở cửa sổ sao?”
“Trời lạnh, mở điều hòa.”
Phía trước phát ra âm thanh hơi khàn khàn, cùng với mấy tiếng ho khan.
Xem ra là do đợi cô đến bây giờ, bị trúng gió nên có chút không thoải mái.
“Thật ra anh có thể không cần chờ tôi, nhưng chú ba Cố cố tình yêu cầu. Lần sau tôi nói chú ba Cố cho anh thêm tiền lương, không thêm tiền lương thì cũng không ổn lắm!”
Nói xong, không khí trong xe yên tĩnh trở lại.
Đêm nay, bầu không khí hình như nặng nề không giống ngày thường.
Mí mắt cô cũng bất an giật giật. Đêm nay Khương Tuấn thật lạnh lùng!
Cũng không nói lời nào, cô giống như đang trò chuyện một mình vậy.
“Khương Tuấn. Sao hôm nay anh kỳ quái vậy?”
Người phía trước vẫn không đáp lại.
Trong lòng Hứa Minh Tâm dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, cửa sổ xe là kính một chiều, có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không nhìn được vào bên trong.
Xe chạy rất nhanh, khung cảnh bên ngoài không ngừng lướt qua cực nhanh.
Cô thấy rõ ràng, đây không phải đường về biệt thự, cũng không phải đường tới trường học.
Vậy anh ta muốn đưa mình đi đâu?
Cô bỗng nhiên phát hiện ra, khi mình lên xe vẫn chưa quan sát kỹ người lái xe phía trước, hơn nữa bên trong xe không bật đèn, cho nên chỉ có thể mơ hồ nhìn rõ là người đàn ông.
Vừa lên xe cửa sổ đã bị khoá chặt, tấm ngăn được kéo lên.