Cố Gia Huy bực bội cất tiếng, nhanh chóng sửa lại cho chính xác. “Đúng đúng đúng, nhỏ hơn ba tuổi. Minh Diệp con cứ gọi chú ấy là chủ Trung được rồi, hôm nay mẹ sẽ dẫn con đến nhà người ta làm khách, con phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết không?”
“Biết rồi a.”
Minh Diệp ngoan ngoãn trả lời.
Lúc chín giờ sáng, Cố Yên đến đón cô qua bên đó.
Cố Gia Huy vẫn một mực bám theo, dừng xe ở ngay bên ngoài. Lỡ bên trong có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn anh còn có thể nhanh chóng đến chi viện.
Cố Gia Huy lấy máy cô gọi vào máy mình, sau đó nhét điện thoại vào trong túi áo cô: “Lúc nào cũng phải mang điện thoại bên người để anh còn tiên theo dõi tình hình bên trong. Anh biết em thích đứa bé này, nhưng nhà họ Quỷ không phải cây đèn kiệm dầu, phải bảo vệ bản thân mình thật tốt mới được nghĩ đến việc khác, có hiểu không?”
“Biết rồi mà, khiến anh lo lắng rồi.”
“không có gì, chỉ cần em bình an quay lại là được.”
Cố Gia Huy nhìn theo bóng dáng cô đi đến rồi. chỗ Cố Yên và Quý Khiêm “Minh Tâm đến rồi đấy à, cô tôi đang đợi cô ở sân sau, cô dẫn đứa bé qua đó là được rồi.”
“Minh Tâm, không có chuyện gì đâu, có tôi và Quý Khiêm ở đây”
Cố Yên tiếp thêm động lực cho cô. Hứa Minh Tâm nắm chặt lấy tay của Phó Minh
Diệp, khi đi đến sân sau liền nhìn thấy Quý Thiên Kim.
Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì được chăm sóc rất tốt nên dù có nói bà ta mới ba mươi tuổi cũng không phải nói quá.
Năm tháng dường như dành hết sự ưu đãi cho bà ta, trên khuôn mặt xinh đẹp đó dường như không tồn tại quả nhiều nếp nhăn.
Bà ta đang ngồi uống hồng trà, đôi chân duyên dáng xếp chồng lên nhau, cánh môi nhẹ nhàng nhập một ngụm trà. “Cháu chính là Hứa Minh Tâm
Bà ta đặt nhẹ chén trà xuống, câu đầu tiên không phải hỏi Minh Diệp mà là hỏi cô.
Điều này khiến Hứa Minh Tâm có chút kinh ngạc, ngơ ngắn mất một lúc mới phản ứng lại, gật đầu lia la “Tôi là Hứa Minh Tâm, con bé là Phó Minh Diệp, cũng chính là con gái của Phó Minh Tước”
Quý Thiên Kim nghe xong mới ngẩng đầu lên nhìn Phó Minh Diệp, thân thiện giơ tay lên vẫy vẫy con bé.
Nhưng Minh Diệp lại trốn ra đằng sau Hứa Trúc
Linh, nhìn bà ta với ánh mắt sợ sệt. “Là bà, là bà đã bắt bố tôi đi.”
“Cô bé đáng yêu, cách làm của bà quả thật không đẹp mắt, nhưng đó là bởi vì bố cháu không biết nghe lời. Bà mời bố cháu qua đây để điều tra tung tích của một người thôi mà. Haizz, nói mấy lời này với con búp bê sửa như cháu cũng chẳng có tác dụng gì, người đầu, đưa cô bé đáng yêu này đi xuống cho ăn uống thật ngon vào.”
Quý Thiên Kim vẫy vẫy tay, ngay lập tức có mấy người làm đi đến.
Bơn họ dẫn Minh Diệp đi một cách dứt khoát, không cho cô có bất cứ cơ hội phản kháng nào. “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm hai con bé đâu, nếu không cái hôm tôi bắt tên Phó Minh Tước vô dụng đó đi thì đã tiến tay xử lý luôn đứa bé này rồi.
Quý Thiên Kim nói một cách ung dung thong thả, nhìn vào rất ưu nhã phóng khoáng, nhưng thủ đoạn lại rất quyết đoán khiến người khác không tránh khỏi sự “Cháu qua đây, tôi cũng rất tò mò về cháu đấy nên muốn gặp một chút xem thế nào.”
“Tôi sao?”
Hứa Minh Tâm vô tội chỉ vào mũi mình, cảm thấy hơi sợ hãi.