“Cô…
Bạch Thư Hân tức giận đến run rẩy cả người, nhưng lại không thể làm gì, vừa rồi lời nói kia thật sự là mình nói ra, bây giờ lại tự vác đá nện vào chân mình.
Hứa Minh Tâm cũng bị chọc giận, một nhân viên nho nhỏ, không phải là quá kiêu ngạo rồi sao?
Đây là thái độ phục vụ của một cửa hàng hàng hiệu sao?
Mẹ kiếp, chú có thể nhấn, thím cũngkhông thể nhịn.
“Thư Hàn, cậu chờ đã, lời tớ nói vẫn còn ở đây. Việc này có thể nhịn, phân cũng có thể ăn được!”
“Hừ, tôi muốn xem xem các cô còn có thể bày ra trò gì!”
Nhân viên cửa hàng nhìn những người không có tiền còn tới dạo cửa hàng bán đồ xa xỉ quen rồi, nhìn họ lấy cái này lấy cái kia, nhưng trên thực tế là không mua gì cả.
Quần áo trên người Bạch Thư Hân, cô ta liếc mắt một cái là nhìn ra được, quân áo mấy chục triệu, cũng coi như không tệ.
Nhưng mà muốn mua quần áo ở cửa hàng này thì đúng là có chút khó khăn, thực sự không biết tự lượng sức mình.
Mà quần áo trên người Hứa Minh Tâm, cô ta không nhìn ra được là xuất xứ từ đâu, chất liệu rồi thì nhãn hiệu, chỉ có thể cảm giác thủ công rất tinh tế, hình thức cũng rất đẹp.
Có lẽ cũng sẽ không quá đắt, mua từ trên Shopee sao?
Cô ta khoanh tay trước ngực, muốn xem xem bọn họ còn có thể làm được gì Hứa Minh Tâm trực tiếp gọi điện thoại cho.
Cố Gia Huy, bên kia anh đang trong cuộc họp.
Di động đặt ở trên mặt bàn vang lên, anh quét mắt nhìn thông báo, là “Bà xã” gọi tới.
Anh giơ tay ra hiệu cho thành viên ban giám đốc đang báo cáo tạm dừng lại, sau đó ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trực tiếp nghe điện thoại của Hứa Minh Tâm.
Mọi người nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều nhìn thấy vẻ không thể tin nổi ở trong mắt đối phương.
Tống giám đôc Cô luôn luôn nghiêm túc cẩn trọng, trong thời gian làm cũng không bỏ về trước lại đang xử lý việc riêng sao?
Khiếp sợ, thật sự là quá chấn động rồi!
“Làm sao vậy?”
“Cố Gia Huy, em muốn trở thành bà chủ tiêu xài hoang phí!” Hứa Minh Tâm dứt khoát nói.
Cố Gia Huy nghe được lời này, không nhịn được mà bật cười. Cô vợ nhỏ nhà anh đúng là đáng yêu mà, nói đến chuyện tiêu tiền cũng thoát tục như thế.
“Không phải là anh đưa cho em thẻ vàng đen phụ của anh rồi sao? Cứ việc quẹt, em có thể tiêu tiền của anh, anh rất vui vẻ đó.”
“Ồ! Vậy em phải tiêu một con số rất lớn đó nha!”
“Cho dù em mua hết toàn bộ trung tâm thương mại, anh cũng không có ý kiến. Anh sắp họp xong rồi, em ở đâu, giữa trưa có muốn cùng đi ăn cơm không?”
“Em ở trung tâm thương mại bị người ta bắt nạt, em đang muốn tìm lại sĩ diễn. Thôi, không nói chuyện với anh nữa, em phải đi mua đồ đây, tạm biệt.”