Hứa Minh Tâm nghe cô nói vậy thì hơi cau mày tức giản, vừa có chút bất ngờ.
Cả ngày nay anh vẫn chưa xuất hiện, anh muốn trực tiếp từ bỏ sao?
Cũng tốt, dù anh có tìm được hay không, lòng cô cũng đều không dễ chịu, có lẽ lặng lẽ từ bỏ là cách tốt nhất.
Sáu giờ tối, vũ hội bắt đầu.
Vũ hội được tổ chức ở hội trường lớn nhất, cả trường đầu rất náo nhiệt.
Cả ký túc xá tối om chỉ có mỗi điện hàng lang là sáng đèn, còn phòng nào phòng ấy tối đen như mực.
Hứa Minh Tâm cảm thấy u ám, sợ hãi, một mình trốn trong ký túc xá, không dám ra ngoài.
Cô gọi một suất mì cay, thêm một phần nước có ga, vừa ăn vừa xem phim, vô cùng tự do tự tại.
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng,
Lẽ nào Hà Lan với Linh Viện đã về rồi “Giao hàng”
Bên ngoài truyền tới giọng dàn ông khăn khăn, có chút cổ quái, không quen lắm. Cô cau mày, đó ăn cô gọi đến rồi, sao vẫn còn đổ nữa. Lẽ nào người khác gọi nhằm rồi gửi đến đây?
“Xin lỗi, tôi không gọi đổ, có lẽ anh giao nhằm rồi.
Cô đi tới mở cửa, chưa nói dứt lời thì đã nghẹn trong cổ họng.
Cô sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt, khi cô vừa hay định đóng cửa lại thì đã bị anh giữ lấy. “Anh tìm được em rồi.”
“Anh…anh gian lận”
Cô vội vã nói, nếu như anh không gian lận thì sao có thể biết cô ở đây, lại còn lợi dụng cái danh giao đồ để lừa cô ra.
Cố Gia Huy vươn một tay vào trong, không phản kháng, nói: “Nếu như em nỡ thì cứ chặt đứt tay anh đi.”
“Anh đúng là đồ lưu manh.”
Hứa Minh Tâm tức giận nhưng không có cách nào, cần bản không dám dùng lực. Cuối cùng, Cố Gia Huy chẳng cần dùng bao nhiều sức mở cửa một cách dễ dàng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh thật sự đã mua đồ ăn đến, thương hạng hơn mì cay của cô rất nhiều, là đồ ăn của nhà hàng năm sao.
Hộp vẫn chưa mở mà cô đã ngửi thấy mùi vị thơm nức mũi rồi.
Đều là những thứ cô thích ăn: sườn xào chua ngọt, cá hấp, thịt lợn xào cay, …
So sánh ra thì đồ ăn cô mua quả thấp kém rồi.
Thua kém hết sức. “Sao bàn lại bừa bộn đến thế? Em mới về ký túc xã thôi mà?”
Cố Gia Huy rất tự nhiên đi tới, giúp cô dọn dẹp lại.
Cô mới dọn hành lý về không lâu, vốn đã không có tâm trạng dọn dẹp, cho nên đồ đạc cứ vứt bừa thành một đống.
Anh cầm đồ lót của cô lên, cũng không rõ định làm gì.
Cô đỏ ửng mặt mày, vội vã chạy tới cầm lấy đồ lót nhét vào tủ quần áo, đóng sầm một cái, “Đây là riêng tư, anh có hiểu không “Làm gì cũng làm rồi, còn phải nói anh điều này “Đó là trước đây, bây giờ chúng ta chia tay rồi
Cô vừa thở hổn hển vừa nói. “Anh chưa đồng ý, tình cảm không phải mình em nói kết thúc là có thể kết thúc”