Bạch Thư Hân gấp gáp nói, cơ thể này vẫn là của Ôn Mạc Ngôn, cô không thể để mặc anh ta phạm sai lầm và không quay đầu lại được.
Anh ta nghe thế, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng đi, anh ta dẹp con dao và nói: “Nếu em không thích thì tôi sẽ không làm, em đừng sợ đừng giận là được rồi, nhưng mà tôi vẫn phải cảnh cáo cô, sau này còn dám đắc tội với người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết đấy.”
Anh ta nheo mắt lại, khóe môi nở ra một nụ cười nham hiểm và lạnh lùng.
Đinh Thị Dinh bị dọa cho chết khiếp, tinh thân hoảng loạn.
“Yên tâm, cô ta không dám đâu, chuyện xảy ra ở đây cũng sẽ không nói ra ngoài, đúng không?”
“Nếu cô dám nói ra ngoài, tôi sẽ cắt lưỡi cô, khiến cô cả đời này đều nói không được nữa.”
Ôn Mạc Ngôn lạnh lùng nói.
Đinh Thị Dinh nghe thế, cả người cô ta run rẩy, một cơn gió lạnh từ bàn chân lan khắp cơ thể.
Cô ra sức gật đầu, quơ quơ cánh tay, suýt chút nữa là phải thê độc rồi.
“Tôi…tôi đảm bảo sẽ không nói cho ai biết, anh…anh đừng làm hại tôi, tôi xin anh.”
“Nếu cô ngoan ngoãn, tất nhiên tôi sẽ không làm khó cô.
“Tôi sẽ nghe lời mà, tôi sẽ nghe lời…” Cô ta gật đầu lia lịa, như thể sợ chậm trễ vài giây thì Ôn Mạc Ngôn sẽ cắt lưỡi cô ta vậy.
Bạch Thư Hân nhìn sâu vào cô ta, hy vọng cô ta biết điều mà làm, sau đó dẫn Ôn Mạc Ngôn đi.
Hứa Minh Tâm nói không sai, cô không thể đối xử với anh ta như người bình thường được.
Đa nhân cách là một loại bệnh tâm thần, bây giờ Thiện Ngôn chính là bệnh nhân.
“Sao anh lại đến đây?”
“Tôi tới nhà ăn và căn tin lầu dưới đều không gặp em, tôi nghĩ em vẫn chưa ăn cơm nên đến đây tìm em.”
Ôn Mạc Ngôn từ từ trở lại bình thường, nét nghiêm nghị trong mắt đã không còn thấy nữa, khóe miệng theo thói quen nhếch lên khiến cho Bạch Thư Hân nhẹ nhàng yên tâm.
“Vậy đi ăn cơm thôi.”
“Ngoan, như vậy mới đúng.”
Anh xoa xoa đầu cô: “Tôi lợi hại hơn cái đồ phế vật kia, tôi sẽ bảo vệ em.”
Bạch Thư Hân tai thì nghe, còn trong lòng thì đang hét lên.
Ôn Mạc Ngôn không phải phế vật, cô chưa từng nghĩ rằng anh vô dụng.
Sức khỏe của anh rất kém, đánh nhau không được, còn ngất xỉu, nhưng anh lại rất kiên trì bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ, dù cho bản thân mình chết trước anh cũng sẽ không để người khác tổn hại cô một giây một phút nào.
Anh biết nấu cơm, biết chăm sóc người khác, uống rượu cùng anh có một loại cảm giác an toàn chưa từng có.
Ở bên cạnh anh mặc dù có lúc sẽ gặp rắc rối, nhưng thật sự có một người bạn như vậy cô cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Chỉ là, cô không dám nói, cô sợ lời nói của mình sẽ kích thích anh ta.
Bọn họ đi đến nhà ăn ăn cơm, tất cả mọi người đều nhìn họ, không hiểu tại sao bọn họ lại đi cùng nhau.
Anh ta trực tiếp ôm lấy vòng eo xinh đẹp của cô, bàn tay to lớn dùng lực, không cho cô cơ hội trốn thoát.
Cô hơi nhướng mày, chưa kịp vùng vẫy thì giọng nói của anh ta đã lọt vào tai cô.