Cố Gia Huy cũng gật đầu, anh không nói thêm gì nữa. Cố Cố là nơi mềm mại nhất trong lòng bọn họ.
Hứa Minh Tâm sắp xếp xong hành lý thì xuống lầu, chú An hỏi: “Cô Minh Tâm muốn dọn ra ngoài ư?”
“Vâng, cháu không có ở đây thì chú An phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy nhé. Cháu sẽ gọi điện thoại cho chú.”
“Cậu chủ bảo tôi chăm sóc cho cô.”
“Cháu cũng không phải là đứa nhóc ba tuổi, cháu biết tự chăm sóc cho mình mà. Cháu chỉ là về ký túc xá ở vài ngày thôi, đợi khi Cố Gia Huy về thì cháu cũng sẽ dọn về.”
Nếu như ý của Cố Gia Huy giống cô thì lúc đó cô cũng sẽ đáp lại một cách nhiệt liệt.
Chú An không khuyên nổi, ông ấy thông báo cho Cố Gia Huy, anh cũng không ngăn cản.
Hứa Minh Tâm chuyển về ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn thấy cô trở về mà như nhìn thấy động vật quý hiếm vậy.
Mọi người đều vây tới hỏi, ngay cả người ở phòng bên cạnh cũng chạy tới: “Khai báo thành thật, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cậu và Ngôn Hải có quan hệ như thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả!”
“Còn dám nói không có quan hệ gì, có người nhìn thấy cậu và anh ấy ôm nhau bên hồ, còn hôn nữa.”
Hai người bạn cùng phòng ôm nhau sau đó mô phỏng cảnh tượng kia, Hứa Minh Tâm nhìn thấy hai người hôn nhau thì cô sợ tới nỗi rớt cả da gà.
“Dừng dừng dừng, đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Tớ và anh ấy không có gì hết, tớ đã có người mình thích rồi, còn anh ấy là của các cậu.”
Lần này Hứa Minh Tâm đã có thể ngẩng cao đầu nói to ra câu này.
“Cậu có người mình thích rồi ư? Đẹp trai không, giàu không, chẳng lẽ còn có người tốt hơn Ngôn Hải u?”
“Không nói cho các cậu biết đâu!”
Hứa Minh Tâm vội cầm sách lên rồi bỏ chạy ra ngoài.
Hứa Minh Tâm ngồi nghe giảng môn chuyên ngành cả một buổi chiều. Đầu óc cô quay cuồng, cô vô cùng nghi ngờ rằng bởi vì phải giải những đề này, dùng não quá độ nên thầy giáo dạy kinh tế học mới hói đầu.
Sau khi tan học, lại bắt đầu làm một đống bài tập.
Đầu của Hứa Minh Tâm nở to gấp đôi.
Bạch Thư Hân đang bận, Cố Gia Huy thì ra nước ngoài, cô không thể đi tìm Ngôn Hải để tránh cho người ta hiểu nhầm.
Chết rồi, không còn ai để hỏi cả.
Buổi trưa, Hứa Minh Tâm còn chẳng ăn cơm mà ngồi một mình trong phòng học rồi vắt óc làm bài tập.
Không nghĩ rằng lại có điện thoại gọi tới.
Là Cố Gia Huy?
Cô giật mình một cái rồi vội vàng nhấn bắt máy.
Hứa Minh Tâm còn chưa nói câu gì thì người bên kia đã cất lời trước, anh nói: “Sao vẫn chưa ăn cơm?”
“Sao anh biết?”
Hứa Minh Tâm rất kinh ngạc, cô nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ, thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng có khi nào Cố Gia Huy về nước rồi không.
“Đừng tìm, anh vẫn chưa về.”
“Anh… Có phải anh gắn máy theo dõi lên người em đúng không? Sao anh biết được vừa rồi em làm cái gì chứ?”
“Đoán được.”