“Hứ, anh tiếp tục đi.”
“Tuy rằng ý thức của Minh Tâm về phương diện này rất yếu kém, đều không nhận những thứ đổ đó nhưng mà anh vẫn cỏ chút lo lắng.”
“Anh sợ vợ anh đồng cảm với người khác sao?”
“Cũng không đến mức như vậy, anh muốn khiến cô ấy càng càm nhận được sâu sắc, rõ ràng tình cảm của anh, khiến cho cô ấy một lòng yêu anh.”
“Như thế à… vậy anh thử nhìn cậu ấy chăm chú mười giây, trong tâm lý học đã chứng minh rằng, haingười nam nữ có tình cảm với nhau khi nhìn nhau mười giây thì sẽ sàn sinh ra phản ứng hóa học, hoóc-môn trong cơ thể sẽ tăng cao. Nếu như, Hứa Minh Tâm xấu hổ thì tức là anh đã thành công rồi đó.”
“Nếu như không xấu hổ thì sao?”
“Vây có lẽ là ánh mắt vẫn còn thiếu chân tình, nhớ kỹ là phải dùng ánh mắt thâm tình!”
Cố Gia Huy nghe xong liền hít sâu một hơi, thành công hay thất bại đều nằm ở lần này rồi.
Lúc anh xong việc, từ trong phòng sách đi ra. Hứa Minh Tâm đang ở phòng bếp, cô chỉ tùy tiện nhắc tới muốn ăn bánh Takoyaki, không ngờ rằng di đầu bếp đã làm nó cho cô rồi. Rắc trên sốt Takoyaki còn có cả sốt salat bạch tuộc thực sự quá ngon. Cô một miếng một cái,ăn đến mức đáng sợ. Còn sót lại đủng một cái cuối cùng nữa, cô cũng có chút không nỡ.
Di đầu bếp cười: “Cô chủ, nếu như cô thích ăn thì ngày mai tôi sẽ sai người mang thêm một ít bạch tuộc tới.
“Vâng vâng vâng!” Hứa Minh Tâm gật đầu lia lia, đúng lúc nghe thấy Cố Gia Huy gọi tên mình.
“Anh gọi em sao?”
“Ừ, lại đây.” Anh vẫy tay, đợi cô đến gần, thuận thế kéo cô vào trong lòng, tiếp theo liên nhìn thật sâu vàođôi mắt trong veo của cô. Ánh mắt sâu lắng chuyên chủ, bên trong chứa đựng tình cảm dịu dàng quyen luyển.
Trái tim của Hửa Minh Tâm có chút hối hộp. Mười giấy trôi qua, Hứa Minh Tâm mới cần thận nghiêm túc mang cái bánh Takoyaki cuối cùng đưa ra phía trước.”Anh… anh muốn ăn không?”
Cố Gia Huy nghe xong, sắc mặt ngay tức khắc liền trở nên vô cùng khó nhìn.
“Hứa Minh Tâm, em là heo à?”
Hứa Minh Tâm nghe xong, trái tim bình bịch bình bịch đập liên hồi. Chẳng lẽ anh trách cô ăn nhiều quá sao?
“Nếu như anh muốn ăn vậy thì em sẽ đi mua bạch tuộc cho anh là được rồi, Takoyaki di làm ngon lắm đó.” Cô vội vội vàng vàng muốn rời đi, nhưng lại bị Cố Gia Huy túm tay giữ lại.
“Không cần, chút nữa phải ăn cơm tối rồi.”
Cô nghe xong liền thờ phào một hơi, sau đó giương miếng bánh cuối cùng trên tay cô lên cao.“Thế… em có thể ăn nốt cái này được chưa?”
“Ăn đi ăn đi.” Cố Gia Huy không biết phải làm sao.
Lúc này Hửa Minh Tâm mới thỏa mãn nuốt miếng bánh xuống bụng, can mot miếng, đưa phần còn lạicủa miếng bảnh cho anh.
“Cái này ngon lắm đó, anh cũng ăn thử một chút di. Cái này là do di làm đó, rất sạch sẽ, tuyệt đối không bị đau bụng đâu.”
“Không cần, em ăn đi.”
“Thế em ăn hết nhé?”