Rời khỏi Cố Gia Huy, bản thân hoàn toàn không phải là kẻ chẳng làm nên trò trống gì. “Mẹ, có phải mẹ đang không vui hay không…” Bé kéo bàn tay nhỏ bé của Hữa Minh Tâm, nhẹ nhàng kéo kéo.
Con nít luôn nhạy cảm thế, cho dù cô vẫn luôn cười, nhưng vẫn bị Minh Diệp phát hiện ra.
Nàng nghe bé nói thế, nụ cười giả vở nơi khỏe miệng hơi hơi cứng lại.
Cô ngồi xổm người xuống, sở sở đầu bé mà nói: “Cuộc sống gặp phải một vài phiền não, cũng không có gì to tát hết. Mỗi người đều phải vượt qua khó khăn, hướng về phía trước mà tiến lên, mẹ sẽ vượt qua được, Minh Diệp cũng sẽ khắc phục có đúng không nào?”
“Cho nên, sau khi về nước không theo kịp chương trình học ở trường, chỉ cần nỗ lực cũng sẽ học tập tốt phải không nào?”
“Dạ, Minh Diệp sẽ trở nên ưu tú giống như mẹ vậy.”
Hứa Minh Tâm nhìn đứa bé, liền trở về kí túc xá, dự định buổi tối sẽ ở trường học.
Hôm qua tuyết rơi cả một đêm, hôm nay trên mặt đất đã phủ đầy một tầng tuyết thật dày.
Tuyết ở trên đường đã được xúc sạch sẽ, trong trường vẫn còn nhiều chỗ chưa được quét dọn, nhìn khung cảnh trắng xóa trước mắt, xinh đẹp không cách nào là được. Sắp đến buổi lễ kỷ niệm một trăm năm của trường học, khắp nơi đều đang được trang trí màu xanh. Thứ ba chính là buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, sẽ mới rất nhiều người thành công đã từng tốt nghiệp đại học ở Đà Nẵng trở về diễn thuyết, đến lúc đó nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Cô chẳng có thời gian mà đau khổ, chỉ có thể tận dụng thời gian mà thôi.
Cô sợ một khi thả lỏng một cái là bản thân lại nghĩ ngợi lung tung.
Nếu như là bản thân đã lựa chọn thì không nên hối hân.
Dù lòng có đau đến mấy thì cũng phải kiên trì bước tiếp.
Buổi lễ kỷ niệm thành lập trường có một gặp mặt với sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, buổi gặp mặt bao gồm những sinh viên năm tư và những nhân vật thành công nhiều thành tựu, cũng coi như là một buổi tuyển dụng nhỏ.
Tất cả sinh viên năm tư đều phải tham gia.
Từ hôm thứ hai đã có rất nhiều nhân vật nổi tiếng lần lượt tới tham gia. cô không ngờ rằng chủ tịch hội sinh viên lại tìm dân cô bạn có tới văn phòng.
Lúc cô tới, chủ tịch nói nói: “Có nhà tài trợ tới trường ta, chưa quen với trường, anh cần em đưa họ đi tham quan và giới thiệu”
“Sao đột nhiên anh lại tìm em?”
Cô không phải là cán bộ học tập ưu tú, sao lại tìm tới cô chứ? “Đối phương chỉ đích danh em, mười giờ tiếp đón tại công trường.”
“Đối phương là ai a? Anh có thể cho em biết không?”
“Anh cũng không biết, chỉ biết là một nhà tài trợ, cũng là khách mời của buổi lễ ngày mai.
Hứa Minh Tâm nghe xong liền gật đầu, cô đã xem qua danh sách khách mời ngày mai, đều là những cái tên lạ lẫm.
Cô sợ nhất là sự nhập nhằng của Cố Gia Huy, cũng sợ bản thân sẽ mềm lòng, không chịu được mà muốn quay lại.
Nhưng một khi quay lại, cô và Cố Gia Huy dường như không còn đường lui Cô tới cổng trường, nhẫn nại chờ đợi
Chưa tới mười giờ, một chiếc Mayback đã đứng trước cổng
Sau đó cửa xe mở ra, một người tử ghế sau bước xuống.