Một giây sau, Cố Gia Huy lập tức ôm lấy cô. “Cũng may em không sao, nếu không thì bỏ mình anh ở lại, anh phải làm sao đây?”
Lời này rơi vào tai cô, khiến cô thấy ấm áp, trái tim như có dòng nước ấm chảy vào.
Cô khôi phục lại chút sức lực, cục máu đông hoàn toàn tan biến, cô đã không sao rồi, vết thương ngoài da sớm đã khép lại, hồi phục kha khá rồi.
Nghiêm trọng nhất là tai, tai cô vẫn còn chưa nghe được rõ hết, nhưng vẫn nghe được một chút.
Không điếc hoàn toàn là may lắm rồi. Bàn tay nhỏ của cô vỗ lên lưng anh, nhẹ nhàng an ủi. “Xin lỗi, em lại khiến anh lo lắng rồi phải không? Đều là em không tốt.”
“Không có là anh không tốt, để anh ôm em đi.”
Hứa Minh Tâm gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cơ thể Cố Gia Huy đè xuống hết người cô, cô không trụ nổi, vội vàng gọi tên anh, nhưng không có ai đáp lại.
Cô lập tức điên cuồng gọi tên anh.
Bác sĩ thấy cảnh tượng này, lập tức đẩy một xe giường tới, đặt Cố Gia Huy lên trên.
Sau đó họ thay quần áo bệnh nhân cho anh, lập tức tiêm dung dịch dinh dưỡng vào. “Anh ấy sao vậy?”
Hứa Minh Tâm vội vàng hỏi.
Bác sĩ nói: “Anh Cổ đã túc trực bên giường ba ngày ba đêm, không ngủ một chút nào, anh ấy cổ đợi tới lúc cô tỉnh mười ngất đi, thật sự không dễ dàng gì. Cơ thể anh ấy bị tổn thương nghiêm trọng, quá yếu ớt rồi, có lẽ phải nghỉ ngơi mấy ngày, có khả năng sẽ sốt nhẹ, nhưng chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Sao lại như vậy?”
Vào chính lúc này, Khương Tuấn đi vào, nhìn thấy cảnh này, anh ta lo lắng hỏi.
Quả nhiên, Hứa Minh Tâm vừa tỉnh lại, dây đàn của ông chủ liền đứt rồi.
Anh ta bất lực nói: “Khoảng thười gian này ông chủ rất khó chịu, anh ấy tự trách mình mềm lòng nên mới khiến cậu Lâm làm hại cô.”
“Anh ấy đã hứa với ông nội sẽ không làm đổ máu nữa.. Như vậy thì làm sao có thể trách anh ấy được.”
“Đúng vậy, nhưng ông chủ không thể nào nghĩ như vậy được, anh ấy cảm thấy mình không bảo vệ tốt cho cô, nếu như cô không tỉnh lại, tôi sợ rằng ông chủ không trụ nổi, sợ rằng anh ấy sẽ xảy ra nguy hiểm tới tính mạng luôn rồi.” Hứa Minh Tâm nghe vậy, đau lòng nhìn Cố Gia Huy đang hôn mê.
Sao anh lại ngốc như vậy…
Anh đâu phải thần tiên, sao có thể làm được tất cả mọi chuyện.
Hứa Minh Tâm làm kiểm tra toàn thân xong, không có vấn đề gì hết, chỉ là thính lực tại trái khó mà khôi phục lại như thường được.
Chỉ cần cô có thể còn nghe thấy được âm thanh là tốt rồi.
Đêm, Cố Gia Huy hơi sốt nhẹ, anh nhíu mày lại, dường như mơ thấy rất nhiều cơn ác mộng.
Hứa Minh Tâm để Khương Anh Tú giúp đẩy giường hai người vào làm một.
Cô nắm lấy tay Cố Gia Huy, hy vọng có thể cho anh sức mạnh. “Cố Gia Huy, anh đừng sợ, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Giọng nói cô rất nhỏ, rất nhẹ, giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Một tay trống khác của cô xoa lên mi tâm anh, nhẹ nhàng làm nó giãn ra.