Nói chuyện giống như là người máy. “Được, món quà này tôi nhận. Anh thật sự là hacker sao? Tôi rất tò mò. “Thực lực của tôi không phải rõ như ban ngày sao? Vấn để khác, đừng điều tra tôi nữa, tôi không phải người anh muốn tìm. Năm đó du thuyền nổ tu đúng là tôi cũng có mặt ở trên thuyền. Cái chết của anh trai anh làm tôi cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng cũng bắt lực. Nếu anh tìm tôi để bảo thủ thì cũng được, chờ tôi xử lý xong tranh đấu nội bộ của gia tộc Kettering ở London xong đã, để Josh được như ý nguyện thì tôi sẽ giao mạng cho anh, xem như cho anh em anh một lời giải thích.”
“Anh thật sự không phải người tôi muốn tìm sao?”
Cố Gia Huy gắn từng chữ một hỏi, âm thanh trầm thấp khàn khàn, như là phát ra từ trong đáy lòng.
Anh chờ đợi, nhưng… cũng sợ hãi.
Đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng, thật lâu sau giọng nói của anh ta mới vang lên: “Xin lỗi, không thể như anh mong muốn. Cho nên, đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa.”
Nói xong, anh ta tắt điện thoại.
Sau khi Cố Gia Huy nghe xong, đau đầu bóp trán, cảm thấy mỗi một dây thần kinh đều như bị người ta lôi kéo, vô cùng đau đớn.
Khương Tuấn thấy vậy thì muốn tiến lên giúp đó, nhưng lại bị anh ngăn cản. “Đi ra ngoài.” Anh lạnh giọng nói. Khương Tuấn nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đi ra ngoài theo lời anh nói. k không phải anh hai.
Anh hai thật sự đã chết rồi.
Từ khi anh biết được sự tồn tại của K, anh vẫn luôn nghi ngờ anh ta chính là Cổ Thiên Linh.
Nhưng Cổ Thiện Linh không phải là hacker, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau, anh hiểu anh hai rõ như lòng bàn tay, anh ấy dốt đặc cán mại máy thứ này.
Mà từ lâu trước đó K đã rất nổi tiếng khắp trên toàn thế giới vì chuyện ăn cắp Bitcoin.
Anh cố gắng điều tra, chính là muốn điều tra ra dấu vết còn lại để chứng minh hai người có liên quan tới nhau.
Nếu lúc ấy K thật sự ở trên du thuyền, vậy thì tất cả đều sẽ trở nên dễ hiểu.
Anh hai đã bị liên lụy.
Cùng lúc đó, Hứa Minh Tâm cũng nhìn thấy tin tức Cô không biết tâm trạng giờ phút này của mình như thế nào, hình như rất nặng nề, mắt mũi đều rất chua xót
Nhưng lại không có nước mắt, hốc mắt cũng không ướt át.
Cô bình tĩnh xem xong, đặt điện thoại vào trong túi xách sau đó thản nhiên đi ra khỏi thư viện,
Vào mùa đông rét lạnh, cô mặc rất nhiều quân áo, biến mình thành một cái bánh chưng.
Thời tiết âm u, cô nghĩ vào mùa đông nước biển sẽ rất lạnh, đây có được coi là một loại địa ngục khác không?
Cô ra khỏi cổng trường gọi tắc xi, theo bản năng nói ra địa chỉ nhà họ Hứa.
Tài xế lái xe đi, mất khoảng chứng sáu trăm nghìn.
Lúc này cô không đau lòng, ngay cả tiền trả lại cũng không mà chỉ lào đảo xuống xe.
Nhà họ Hứa đã hoang tàn, bởi vì lúc trước tập đoàn xuất hiện vấn đề nên căn nhà thế chấp cho ngân hàng, nơi này đã không còn gì.
Cánh cửa sắt bên ngoài đóng chặt lại, bên trong là cảnh tượng đìu hiu.
Cô thật sự không thích Hứa Văn Mạnh và Trần Cấm Vần, từ nhỏ đến lớn đã khiến mình chịu không ít ấm ức. Nhưng dù sao cũng là người thân máu mủ ruột thịt, nhưng bây giờ lại không còn nữa.