Cô ta rửa mặt nôn hết rượu, rồi ăn sữa chua, ăn xong liền cảm thấy cơ thể tốt hơn.
Cô ta ở trong nhà vệ sinh hết mười phút, lúc ra ngoài đã không còn bóng dáng của Hình Tiêu mà cô ta cũng mặc kệ, ngẩng đầu bước đi.
Không ngờ lúc cô ta trở lại thì bên trong đã kết thúc trận chiến”.
Tổng giám đốc đã gục ngã, mặt đỏ nằm bất tỉnh nhân sự.
Trưởng phòng cũng thuận lợi kí được hợp đồng, mọi công lao đều thuộc về Ôn Mạc Ngôn.
Anh ấy quá đỉnh!
Trong khi cô ta khó khăn tiếp rượu thì anh đã dùng tốc độ nhanh nhất hạ gục tổng giám đốc.
Dù uống rất nhiều rượu nhưng mặt chỉ hơi đỏ, lúc đi đường vẫn rất vững vàng, không nhìn ra anh đã uống nhiều đến mức nào.
Chỉ khi đứng cạnh anh mới ngửi được mùi rượu nồng khủng khiếp.
Cô ta vừa tỉnh táo một chút, chớp mắt đã muốn say tiếp.
Sau khi kết thúc, trưởng phòng cho xe đưa các cô trở về.
Sau khi Bạch Thư Hân lên xe, đang chuẩn bị để tài xế lái xe thì Ôn Mạc Ngôn cũng bước vào xe.
Trưởng phòng cảm thấy mệt tim.
“Tôi cùng đường với cô ấy, hai chúng tôi sống cùng nơi.”
Sau đó, Ôn Mạc Ngôn để tài xế lái xe rời đi.
Bạch Thư Hân khó chịu nói: “Nhà anh cũng ở khu chung cư Phú Thành sao?”
“Không phải.”
“Vậy sao anh lại lên xe?”
Đây không phải cố tình để người khác hiểu lâm sao?
“Em… một phụ nữ như em uống rượu vào ban đêm về nhà… sẽ không an toàn, anh đưa em về.”
Ôn Mạc Ngôn nghiêm túc nói, sốn lưng thẳng tắp, hoàn toàn không dám liếc nhìn Thư Hàn bởi sợ mình càng nói lắp hơn.
Đúng lúc này, tài xế ở phía trước cười nói: “Em trai à, tôi quen một thầy thuốc trung y rất giỏi về việc chữa nói lắp, có cần tôi giới thiệu để đi khám không?”
“Không… không cần…”
Ôn Mạc Ngôn hoảng hốt đáp. Bạch Thư Hân nghe xong liền cười, cô ta cũng không để ý đến anh nữa.
Ön Mạc Ngôn đưa Bạch Thư Hân về nhà, cô lên lầu tắm rửa, trong chốc lát cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô nằm trên giường chuẩn bị vào giấc ngủ thì đột nhiên điện thoại thông báo có tin nhắn đến.
Cô mở lên xem thì lại thấy một số máy lạ.
“Em uống rượu rồi thì nghỉ ngơi sớm đi. Nếu như em không muốn uống canh giải rượu thì có thể để một ly nước ở đầu giường, đến đêm dễ khát nước. Chuyện hôm nay ở nhà ăn thật sự rất xin lỗi, anh thật sự không cố ý, xin lỗi em”
Bạch Thư Hân buồn bực, vì sao Ôn Mạc Ngôn lại có được số điện thoại của cô nhỉ?
Cô không trả lời lại, cô hoàn toàn không muốn có quan hệ thân thiết gì với người này.
Nhưng cô vẫn đi xuống nhà rót một cốc nước để ở đầu giường. Đến gần khi tốt nghiệp, cô xin giám đốc nghỉ phép một tháng để trở về chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và việc bảo vệ khóa luận.