Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1137


Cô ấy đã nhìn thấy người bệnh trên chiến trường và cũng có rất nhiều ca không cứu được mà tuyên bố tử vong.


Là một bác sĩ, cô ấy đã sớm không để ý gì nhiều về chuyện sống chết. Nhưng cô ấy không phải là thần thánh mà vẫn có thất tình lục dục.


Cô ấy nghĩ… Cả đời này điều mà mình sợ hãi nhất chính là cái chết.


Cô ấy có thể cứu người khác, nhưng không thể cầm dao phẫu thuật đứng trước mặt những người thân yêu nhất của mình.


“Em đã là người lớn rồi, không được khóc nhà.”


Đúng lúc này có người gõ cửa phòng và đi vào, là Hứa Minh Tâm.


Cô bưng đĩa hoa quả đã cắt xong rồi nói: “Em chuẩn bị chút hoa quả cho hai người, có muốn ăn không? Có dưa hấu đấy, ngọt lắm nha.


Bầu không khí trong phòng sách hơi nặng nề, khi cô nói những lời nói ngọt ngào đó ra thì bầu không khí lập tức dịu đi rất nhiều.


Cố Gia Huy nhìn người mình yêu, khóe miệng không kìm được mà nở nụ cười dịu dàng.


Anh sải bước lên phía trước, ôm cái eo thon của cô một cách rất tự nhiên. Anh cầm cái đĩa trong tay cô, vừa cười vừa nói: “Em nếm thử chưa?”


“Hi hi, khi cắt hoa quả ở trong phòng bếp em đã lén lút ăn một miếng rồi.”


“Anh à, em không làm phiền hai nữa. Em tự đi xuống bếp ăn dưa… Cô Ngọc Vy rất biết điều, để cho cô ấy làm bóng đèn ở nơi này thật đúng là quá tàn nhẫn.


Khi cô ấy nhìn thấy nơi khóe miệng Cố Gia Huy nở nụ cười, vào giây phút ấy cô ấy cảm thấy anh chính là người hạnh phúc nhất trên đời này. Có lẽ anh cũng nghĩ như vậy.


Tình yêu của anh và Hứa Minh Tâm không phải rầm rộ ồn ào mà rất nhẹ nhàng tinh tế, cùng giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn.


Bọn họ dần dần hòa hợp, cuối cùng trở thành bạn đời tâm hồn.


Bọn họ sẽ có những kích động ban đầu, nhưng bởi vì yêu đối phương sâu đậm cho nên luôn kìm nén lại.


Cô ấy cam thấy một người đàn ông có thể kìm chế được dục vọng của mình, tình nguyện sống những tháng ngày bình thản cùng cô ấy, đây mới là chuyện khó nhất.


Sau khi Cố Yên rời đi, cô hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Hai người nói gì ở trong phòng sách vậy, em cảm thấy chủ đề rất nghiêm trọng. Vừa mới bước vào em đã cảm thấy áp lực rồi.”


“Không có gì, anh khuyên con bé đi tìm Lệ Nghiêm, đừng để hối hận. Nói chuyện với nhau một chút, hình như anh hơi giác ngộ ra, hình như càng yêu em hơn.


“Sao lại chuyển đến bọn mình?”


“Bởi vì… nhớ em.


Anh nói rất ngây ngốc rồi ôm lấy cô. Sau đó anh đặt cô lên trên mặt bàn, còn mình thì ngồi trên ghế nhìn cô.


Cô ôm lấy đĩa hoa quả, vừa đút cho mình nhưng cũng không quên nhét một miếng vào miệng anh.


“Có gì mà nhớ chứ, chẳng phải em ở nhà sao?”


“Ở trong nhà thì không thể nhớ sao? Anh và Ngọc Vy nói chuyện với nhau mười ba phút năm mươi giây, trong khoảng thời gian ấy không nhìn thấy em, anh nhớ vợ của mình không được sao?”


Hứa Minh Tâm không ngờ anh lại tính thời gian chuẩn như vậy, mới mười mấy phút ngắn ngủi mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK