Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Gia Huy trong phòng sách căn bản không thể bình tĩnh được tâm trạng để làm việc, chỉ nghĩ đến hành vi mạnh bạn vừa nãy, anh lại không thể tha thứ cho bản thân.
Anh thế mà lại đố kị đến phát điên, muốn chiếm lấy cô, như vậy sẽ không cần lo lắng người đàn ông khác thương nhớ cô.
Trước đây anh khinh thường cách làm này đến mức nào, nhưng bây giờ anh choáng váng đầu óc, suýt chút nữa làm hại đến Hứa Minh Tâm.
Tâm tình anh hết sức nặng nề, huyệt thái dương nhảy lên giật giật, đau vô cùng. Anh nhìn thời gian, đã sắp hai mươi giờ rồi, cô nhất định đã tắm rửa xong lên giường rồi.
Anh đẩy cửa bước ra, không ngờ Hứa Minh Tâm lại dựa vào tường ngủ ngục.
Cô vẫn chưa đi.
Bên tay vẫn còn cốc sữa, sớm đã lạnh ngắt.
Bây giờ vừa mới sang xuân không lâu, buổi tối rất lạnh, cô sẽ ốm mất. Anh vội vàng ôm ngang cô lên, đánh thức người đang trong giấc nồng.
Cô thật sự rất mệt mỏi, cho nên không chống cự được nữa, đầu óc nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy Cố Gia Huy, vội vàng nói: “Cuối cùng anh cũng ra rồi?”
“Không phải bảo em đừng đợi anh, ngủ sớm một chút sao?”
“Anh đang giận em đúng không? Hôm nay em có chỗ nào làm không tốt sao? Là bởi vì em cùng người đàn ông khác đụng chạm sao, nếu anh không thích, em sẽ nói với mẹ nuôi, quảng cáo này không nhận nữa là được. Dù sao bây giờ thân phận em đã rất tôn quý rồi, cũng không tiếc số tiền ấy, người đàn ông của em có rất nhiều tiền…
Hứa Minh Tâm vội vàng nói.
“Anh đừng giận nữa, em chỉ là muốn nỗ lực trở nên tốt hơn, xứng đáng với anh hơn mà thôi. Nếu anh không thích em như vậy, vậy em cố gắng có ích gì chứ?”
Hứa Minh Tâm rất sợ…
Rất sợ sẽ có một ngày, anh sẽ trởGia Huy tâm của cuộc đời cô, sẽ trở nên mất đi chính mình.
Nhưng ngày ấy vẫn là đến rồi.
Sau khi cô rời khỏi Cố Gia Huy, cũng có thể sống thật tốt.
Nhưng trong tim khó chịu, ngày tháng cũng khó mà qua.
Cô không muốn anh tức giận, cũng không muốn anh không vui.
Cố Gia Huy nghe xong những lời này, trái tim mềm nhũn ra, gắt gao ôm cô vào trong lòng.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch này, rõ ràng là anh sai mà. Anh ôm cô trở về phòng ngủ, đặt lên giường, vuốt đầu cô nói: “Lúc ở trên xe, có phải đã dọa em sợ rồi không?”
“Có một chút, nhưng… nếu anh thật sự muốn em, em sẽ không phản kháng đâu. Em vốn là của anh mà, em là vợ của chú ba Cố, không phải sao?”
“Đúng thế, em là vợ của anh, sao anh lại nỡ làm hại em được.”
“Anh không giận em, anh giận bản thân mình không độ lượng, nhìn thấy em ngày càng tốt lên, ngày càng có nhiều người thích em ủng hộ em, anh ngược lại còn keo kiệt nữa. Em nói, có phải anh rất tệ không?”
“Em trở nên tốt hơn… anh không thích sao?”
“Thích chứ, em như nào anh cũng đều thích. Anh thích, người khác cũng sẽ thích. Anh biết như vậy đối với em là điều tốt, anh cũng nên ủng hộ em, nhưng anh không cách nào khống chế nổi bản thân…”