Quý Mặc Nhiên lắc đầu, không ngừng xua tay, tỏ ý cách này không hiệu quả.
“Tại sao dì lại thay đổi thành như vậy?”
“Đau lòng vì một tên khốn.”
“Cho nên cả đời dì không kết hôn sao?”
“Ôi, mọi người thấy mà cũng nóng ruột, nhưng lại không dám nhắc đến. Không nhắc đến chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng em không chịu thoát ra, không ai giúp được cả. Cháu nghe lời dì với cậu cháu được không? Ở lại nhà họ Quý, mọi người sẽ bảo vệ cháu.
“Cháu muốn ở bên Cố Gia Huy, cháu yêu anh ấy “Còn trẻ con thì hiểu cái gì mà yêu với không yêu. Có phải tên đó bỏ bùa cháu rồi không, hay là nói lời ngon tiếng ngọt, viên đạn bọc đường? “Anh ấy thật sự rất tốt với cháu, dù là việc lớn hay việc nhỏ cũng vô cùng kiên nhẫn, yêu cháu thương cháu, nuông chiều cháu ngang ngược.
Lúc Hứa Minh Tâm nhắc đến Cố Gia Huy, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.
Quý Mặc Nhiên cau chặt mày, trong lòng thầm hét lên.
“Nhóc con, cháu bị cậu ta đầu độc rất nặng đấy!”
“Cháu cam tâm tình nguyện mà, rõ ràng dạ dày anh ấy rất quý giá nhưng lại cùng cháu đi ăn những thứ thực phẩm rác, nằm viện cũng không nói cho cháu biết. Rõ ràng anh ấy có thể bảo người khác đi mua đồ giúp cháu, thế nhưng anh ấy lại xếp hàng rất lâu chỉ để mua bánh bao chiên cho cháu. Cháu đi mệt rồi thì anh ấy sẽ công cháu lên dốc, cả quãng đường không than vãn một tiếng nào. Lúc ăn, đũa của anh ấy cứ không nghe lời gấp thức ăn vào chén của cháu.”
“Anh ấy biết cháu mang cỡ giày bao nhiêu, hợp với phong cách quần áo nào, dùng mỹ phẩm nào. Anh ấy biết cháu thích ăn nên trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt, biết cháu hay tiếc tiền nên nghĩ cách tiết kiệm tiền cho cháu làm cháu vui vẻ. Biết cháu còn nhỏ nhưng chưa từng ép buộc cháu phải chăm chỉ học hành thế này thế kia.”
“Cháu nghĩ sẽ không có ai nuông chiều cháu đến thế nữa.”
“Cháu nghĩ sẽ không có ai nuông chiều tôi đến mức ngang ngược như anh ấy nữa.”
“Anh ấy là người nhà của cháu, cũng là người yêu của cháu, là bạn đời của cháu, cũng là người thầy của cháu. Không có anh ấy thì không có cháu bây giờ.
“Cháu biết di rất bất đắc dĩ, mọi người cũng rất khó chịu khi không thể làm được gì, cảm giác khi mở mắt nhìn người thân của mình chịu khổ quả thật không dễ chịu gì cho cam. Nhưng cháu nghĩ, mẹ nhất định tin rằng người đàn ông mà bà ấy lựa chọn, có thể bảo vệ được bà ấy.
“Nhưng mẹ cháu đi sai một bước. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cháu cũng muốn đi bước này, cháu tin tưởng Cổ Gia Huy
“Đứa trẻ này, sao lại ngốc thế chứ, không nghe ai khuyên cả.” Quý Mặc Nhiên bất lực lắc đầu, thở dài tuyệt vọng nói.
“Cháu biết mọi người muốn tốt cho cháu, nhưng cháu muốn đi con đường của mình. Trước đây là cháu trách làm mọi người, cháu nói rất nhiều lời khó nghe, hi vọng mọi người có thể tha lỗi cho cháu. Cậu vẫn xem cháu là cháu gái chứ?”
“Đương nhiên rồi, cả đời này cháu là cháu gái duy nhất của nhà họ Quý “Vậy cháu gọi cậu là cậu nhé?”
“Cậu chỉ mong sao cháu gọi cậu là cậu.
Quý Mặc Nhiên kích động nói, đã lớn tuổi như vậy rồi mà hốc mắt lại nóng lên.
Ông ta rất khác với Quý Quốc Định, ông ta hơi béo, mặc một bộ vest, áo sơ mi trắng căng ra, trông giống như đang giấu một quả dưa hấu bên trong.
Ông ta nhìn rất hòa nhã, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ khôn ngoan.
Không nên đánh giá thấp năng lực của người ứng cử. Còn cậu hai thì sao, cẩn thận và khôn ngoan giống như doanh nhân.
Nhưng không nghi ngờ gì, cả hai người họ đều đổi xử thật tâm với mình.
Là cô trách lầm bọn họ rồi.
“Vậy cậu ơi, cậu đưa cháu ra ngoài được không?” Hứa Minh Tâm nũng nịu cầu xin.