“Ôn Mạc Ngôn?”
Bạch Thư Hân ngập ngừng hét lên, có phần chưa chắc chắn.
Vừa rồi Thiện Ngôn có lừa cô ấy không? “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Là nhân cách đó xuất hiện?”
Anh ta cau mày dữ dội, nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
“Anh có nhớ chuyện gì xảy ra vừa rồi không?”
“Anh chỉ nhớ là đang thị sát ở công trường, chẳng may bị trúng thứ gì đó rơi trúng… Không biết sau này có chuyện gì, nhân cách thứ hai có xuất hiện không?”
“Hắn ta có làm em bị thương không?” Anh gấp gáp hỏi, đầy lo lắng nhìn Bạch Thư Hân.
Khi cô ấy nghe thấy điều này, cô ấy thấy thật sự nhẹ nhõm, bước tới để thảo dây thừng cho anh ta.
Vừa cởi trói, cô vừa nói: “Anh sắp dọa chết em rồi…anh có thể tự chăm sóc bản thân tốt hơn không? Mỗi lần đều làm người ta lo lắng. Nhân cách thứ hai thực sự xuất hiện cách đây không lâu.
“Hắn ta có làm gì em không?”
Làm gì…
“Không, hẳn không có làm gì, chỉ là tức giận.”
Bạch Thư Hân bất lực nói, cởi trói hoàn toàn cho anh ta.
“Thật sao? Thư Hân, em thật là không thành thật, tại sao không nói cho tên vô dụng đó biết, chúng ta vừa mới lên giường?”
Ngay khi giọng nói tà ác này vang lên, trái tim Bạch Thư Hân co rút, lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống.
Cô ấy muốn bắt anh ta lại, nhưng đã quá muộn.
Thiện Ngôn bật dậy thật nhanh khỏi ghế, vòng qua eo cô rồi áp cô lên bàn ăn.
“Em thật không ngoan…Anh với em làm chuyện thân thiết như vậy, sao lại không nói cho hắn biết?” Miệng anh ta khẽ nhếch, cười có chút quái dị.
Anh mở áo khoác của cô, lộ ra quần áo rách nát bên trong, làn da như tuyết đầy vẻ tinh xảo, thực là một tạo vật xinh đẹp.
“Em vẫn bị anh lừa.”
Lần này Bạch Thư Hân không tức giận mà ngược lại rất bình tĩnh, còn có chút thất vọng mà nói.
“Em hình như vẫn chưa học được cái gì nhỉ. Sao lần này em không chống cự? Định nghe lời anh à?”
“Đúng.”
Cô cắn môi mà phun ra một từ.
Khi Thiện Ngôn nghe thấy điều này, đôi tay đang làm loạn đột nhiên dừng lại.
Anh cau mày nhìn cô một cách khó hiểu.
Cô ấy thực sự nói vậy? “Anh tại sao không tiếp tục? Muốn trừng phạt em, muốn làm em? Em không phản kháng, anh có thể làm em.”
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Lần này tới lượt Thiện Ngôn không chắc lắm.
“Biết, anh hận em, muốn trừng phạt em nên mới dùng cách biến thái như vậy. Anh muốn chơi như thế nào, muốn trói em lại đánh em, hay là muốn bóp cổ em? Đều nghe anh. Anh càng đối xử độc ác với em, em càng có thể nhận ra sự khác biệt giữa anh và Ôn Mạc Ngôn. Anh cứ nói rằng anh yêu em, nhưng anh luôn tàn nhẫn với em …“