Còn Ôn Mạc Ngôn bây giờ…
Bạch Thư Hân nhìn anh ta, cảm thấy rất xa lạ.
Trước kia cô cứ cảm thấy anh ta chậm chạp lề mề không tốt nhưng bây giờ khi biết có thể anh ta không thể quay về nữa, tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?
Ôn Mạc Ngôn từ bệnh viện quay về biệt thự, ngoài trừ tính cách thay đổi thì những điểm khác không có thay đổi nhiều lắm.
Anh ta cũng biết rõ thân phận của mình là con trai thứ hai của nhà họ Ôn là cậu của Cố Cố.
Anh ta cũng rất thương yêu Cố Cố và kính trọng Cố Gia Huy, đối với Hứa Minh Tâm cũng rất khách sáo.
Chỉ là lời nói, thái độ xử sự hoàn toàn thay đổi thôi.
Cố Cố nhìn anh ta đầy nghỉ hoặc.
“Cậu vẫn là cậu của cháu chứ?”
“Tất nhiên rồi, cậu là cậu lớn, kia là cậu hai.” Ôn Mạc Ngôn cười nói.
“Cậu…còn có anh em sao?”
“Trước kia không có, bây giờ có rồi.”
Anh ta xoa xoa đầu của Cố Cổ, anh ta không phải nhân cách chủ thể, chủ thể không biết đến sự tồn tại của anh ta nhưng anh ta lại hiểu rất rõ nhất cử nhất động của chủ thể.
Rõ ràng là trong cùng một cơ thể nhưng anh ta vĩnh viễn nằm ở góc nhìn của thượng đế, có thể nhìn thấy mọi thứ cơ thể chủ thế làm.
Anh ta là một phiên bản trái ngược hoàn toàn với chủ thể, chính bởi vì tính cách chủ thể ôn hòa, nhã nhặn trầm tĩnh, mới tạo ra anh ta.
Anh ta không hề có suy nghĩ làm tổn thương đến người khác nên nhân cách này rất an toàn.
Buổi tối anh ta quay về căn hộ của mình, nào ngờ lại nhìn thấy Bạch Thư Hân và Lý Hải Long ở dưới lầu.
“Xin lỗi, em cảm thấy chúng ta không thích hợp lắm.”
Bạch Thư Hân lấy hết dũng khí nói.
Lý Hải Long rất kinh ngạc khi nghe những lời này nhưng cũng cảm thấy rất hợp lý, dù sao tình cảm giữa hai người họ cũng không sâu đậm lắm.
“Ừ, ngoại trừ không thích hợp thì còn lý do gì nữa không? Là anh khiến em không hài lòng sao?”
“Không, là vấn đề của em, tình trạng gần đây của em không ổn lắm, một người bạn của em gặp chuyện nên em không có thời gian để tiếp tục phát triển tình cảm với anh, bây giờ em đang rất loạn.”
Sự thay đổi tính cách quá lớn của Ôn Mạc Ngôn khiến tinh thần cô suy nhược.
“Không sao, chúng ta vẫn là bạn mà.” Lý Hải Long cười dịu dàng.
Bạch Thư Hân cảm kích gật đầu, chính lúc này, eo cô bị một bàn tay rộng lớn quấn lấy.
Cô nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là giơ cùi chỏ ra, nào ngờ người đó tay chân rất linh hoạt, đã né tránh kịp thời.
Cô quay đầu qua thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là anh ta.
Ôn Mạc Ngôn cười nhẹ nhàng: “Tôi chính là lý do của cô ấy.”
“Anh?” Lý Hải Long nheo mắt lại, đôi mắt sắc lẹm như chim ưng nhìn thắng vào bàn tay hư hỏng của anh ta.
Bạch Thư Hân đỏ hết cả mặt, cuối cùng cũng vùng vẫy ra. Nhân cách thay đổi, sao mà đến cả sức mạnh cũng thay đổi luôn vậy?