Cô xoay xoay một vòng, những viên kim cương trên váy phát ra ánh sáng trong rất đẹp. Đến lúc đó cô phải đi rất cẩn thận, vì một viên kim cương trên váy này rất đắt tiền.
Cũng không biết người nào thiết kế bộ váy này, mà lộng lẫy như vậy, trang trí rất nhiều viên kim cương trên váy! “Không được để lộ da sau lưng!”
“Há?”
“Không được để lộ bắp đùi, cánh tay, xương quai xanh, da phía sau lưng, vòng eo thon…Còn lại thì bộ nào cũng được!”
“Vậy em có thể mặc bộ gì bây giờ?” Hứa Minh Tâm vô tội nhìn anh.
Cuối cùng Cố Gia Huy vẫn đứng dậy, Khương Tuấn đứng dậy và chọn một chiếc váy dạ hội màu đen trong bộ lễ phục được đưa đến đây.
Cho dù không lộ vòng eo thon, nhưng mặc vào trông vòng eo rất đầy đặn, vừa vặn một vòng tay của đàn ông ôm.
Chiếc cổ chữ V nhỏ chỉ lộ ra một chút cần cổ mảnh mai của người mặc.
Còn những nơi khác thì có hơi kín đáo, nhưng vốn dĩ màu đen đã làm cho người khác cảm thấy bí ẩn và gợi cảm, cho dù không nhìn được hết dáng người thì họ vẫn cảm thấy được dáng người mặc đẹp như thế nào. “Bộ này.”
Cố Gia Huy bất đắc dĩ buông tay, bởi vì anh thật sự cảm thấy không có bộ quần áo nào phù hợp cả.
Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng tìm được một bộ lễ phục để mặc rồi.
Nhà họ Ngôn cho xe đến đây đón cô, Cố Gia Huy dẫn cô đến tận cửa. “Buổi tối anh sẽ đến đó đón em.”
“Ừ, sau khi bữa tiệc tối nay kết thúc, thì em sẽ gọi điện thoại trước cho anh.” Cô kiễng chân lên, hôn lên miệng anh một cái rồi xoay người rời đi.
Thấy Hứa Minh Tâm đi xa, thì chú An ở phía sau lưng nói: “Cậu chủ, cô Tâm đã đi rồi, cậu đừng nhìn nữa.” Bây giờ Cố Gia Huy mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt lại, trong nháy mắt anh cảm thấy nhà của mình rất lạnh lẽo, không có hơi thở của con người.
Anh cũng không có ý định làm việc, anh hơi nhưởng mày.
Chú An cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của anh. “Chú cười cái gì vậy?”
Cố Gia Huy nhìn sang nhíu mày nói. “Vẻ ngoài của cậu chủ làm tôi nghĩ đến hòn vọng phu…Không, không đúng, chắc là hòn vọng thế mới đúng.”
Cố Gia Huy nghe vậy, thì nhất thời vẻ mặt của anh dần trầm xuống. “Tôi cũng không muốn trở thành hòn vọng thế, nhưng tôi muốn đi cùng cô ấy. Chú cho người theo dõi hội quán bên đó đi, nếu như bữa tiệc sắp kết thúc thì nói cho tôi biết.”
“Vâng, cậu chủ.” Chú An vừa cười vừa nói, đúng là cậu chủ không thể bỏ cô Tâm được!
Hứa Minh Tâm đi đến hội quán, bên ngoài hội quán trông rất nguy nga và quý phái, trước của có một đài phun nước lớn, được đèn trên lầu chiếu sáng tạo nên thành màn nước năm sáng sáng mười màu sắc.
Những chiếc xe ô tô sang trọng đi qua lại không ngừng, làm cho Hứa Minh Tâm hoa hết cả mắt.
Người hầu nhà họ Ngôn đi đến dẫn cô vào, sau đó họ dẫn cô đến trước mặt Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh và Ngôn Dương đều đứng ở đây, bên cạnh còn có cả Viên Hoài Nam.
Thẩm Thanh đang nói chuyện với người khác, khi bà ấy nhìn thấy Hứa Minh Tâm đi đến, thì lập tức nằm tay cô và giới thiệu cô với mọi người: “Đây là con gái nuôi Hứa Minh Tâm của tôi, còn đây đều là bạn của mẹ, đây là bà Dương, còn đây là bà Chu.”