“Không biết tuổi, chưa từng gặp, nhưng anh nghĩ là không đẹp bằng em đâu.”
“Chắc chắn thế cơ à?”
“Ừ, người phụ nữ do Cố Gia Huy anh lựa chọn là đẹp nhất.”
Mặt cô hơi đỏ lên, tự nhiên được khen như vậy khiến cô hơi ngại.
Nếu cô mà có cái đuôi chắc đã vẫy liên hồi rồi.
“Biết rồi, anh đi đi.”
“Ừ, ngủ sớm đi.”
Hứa Minh Tâm cúp máy, đến phòng bếp nấu canh giải rượu và canh gừng cho Cố Gia Huy.
Nhìn ngoài trời mưa như trút nước chắc còn lâu mới tạnh, nhỡ hai người họ về đến rồi bị mắc mưa thì phải làm sao?
Tiết Mộc Khê đến nhà bếp nấu bữa khuya thì gặp được cô.
“Cô giáo, nếu cô muốn ăn khuya thì cứ bảo em, không cần phải tự làm đâu.”
“Tôi quen rồi, vả lại cũng ngại làm phiền người khác nữa.”
Tiết Mộc Khê chưa từng được ai phục vụ nên không quen.
“Em đang làm gì vậy?”
“Em đang nấu canh giải rượu, buổi tối anh ấy đi tiếp khách, phải uống rượu nên em cứ chuẩn bị trước. Lát nữa em còn nấu canh gừng, sợ bọn họ mắc mưa.”
“À, hóa ra là vậy.”
Tiết Mộc Khê gật gật đầu, cuối cùng cũng không nấu bữa khuya, mà chỉ lấy chút hoa quả.
Cô bận bịu trong nhà bếp một hồi, thấy đói nên uống tạm hai bát canh.
Nhìn đồng hồ thấy đã mười giờ mà anh vẫn chưa về.
Cô đặt canh vào hộp giữ nhiệt, rồi đặt lên bàn trà để anh về nhà là thấy luôn. Cô còn dán giấy ghi chú vì sợ anh nhầm hai loại.
Cô về phòng mình nhưng không sao ngủ được, đành đợi anh về.
Hứa Minh Tâm vừa đọc sách vừa đợi.
Sắp mười hai giờ, cơn buồn ngủ ập đến, cô gật gà gật gù.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ, biết dưới sân có xe lái vào.
Cô vội vã chạy ra ban công nhìn, thấy đấy đúng là xe của Cố Gia Huy.
Khương Tuấn không nhấn chuông, có lẽ vì sợ đánh thức cô.
Cô mau chóng thay giày, khoác áo chạy xuống dưới.
Vừa xuống lầu thì đã nhìn thấy Tiết Mộc Khê vẫn còn thức và đang đứng sẵn ở cửa.
Khương Tuấn cũng rất bất ngờ.
“Cô Khê vẫn chưa ngủ sao?”
“Chưa, tôi vẫn chưa ngủ. Anh mau vào nhà tắm nước ấm đi rồi thay bộ khác. Cả người ướt đẫm rồi kìa.”
Anh ta chỉ lo che ô cho Cố Gia Huy, chứ không hề lo cho bản thân, bây giờ cả người ướt hết cả.
Anh ta nhìn Cố Gia Huy, vẫn có chút không yên lòng.
“Để tôi gọi chú An hay cô Minh Tâm xuống giúp .”