Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 215


Cô ta cứ nghĩ là mình thắng rồi, ai ngờ một giây sau Cố Gia Huy lại bước xuống xe để cho Khương Tuấn ngồi vào ghế lái.


Cô ta vội vàng muốn xuống xe nhưng Khương Tuấn đã khóa cửa lại.


Cô ta mở không ra nên nói một cách tức tối: “Cố Gia Huy, anh cũng khinh người quá rồi đó? Em chờ anh lâu như thế mà bây giờ anh lại đối xử với em như thế à?”


“Đó là cô không có tự mình biết mình.”


Cố Gia Huy nói với giọng lạnh lùng.


Ngoại trừ vợ mình thì ai cũng không có tư cách để anh tốt tính.


Anh cũng không phải là người tốt lành gì, không thích làm ra vẻ.


Trừ cô nhóc nhà anh ra thì mọi sinh vật giống cái khác trong mắt anh đều sẽ bị phân loại thành giống đực. Ai trêu chọc anh thì anh cũng sẽ không khách sáo.


Anh trực tiếp mở tấm ngăn giữa hàng trên và hàng dưới ra, anh không muốn nhìn thấy mặt Trịnh Hoa.


“Lái xe.” Cố Gia Huy nói.


Khương Tuấn khởi động xe, Trịnh Hoa tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi. Cố Gia Huy còn khó nhẵn hơn cả những gì cô ta tưởng tượng.


Cuối cùng xe dừng trước cửa biệt thự nhà họ Trịnh.


Cố Gia Huy không hề có ý định xuống xe, thậm chí cửa sổ cũng đóng chặt.


Loại cửa kính này, người bên trong có thể nhìn thấy những gì bên ngoài nhưng người bên ngoài lại không nhìn vào bên trong được.


Trịnh Hoa còn chẳng nhìn thấy được một bên mặt của Cố Gia Huy thì Khương Tuấn đã lái xe rời đi.


Cô ta tức tới nỗi dậm, hận không thể cắt Cố Gia Huy ra thành tám khối.


Cô ta là con cưng của nhà họ Trình, đây là lần đầu tiên cô ta chịu uất ức vì người đàn ông khác như thế này.


Ông nội của cô ta đi ra và nói: “Ông đã nói cho cháu biết rồi, cậu ta không phải là người cháu có thể chi phối được đâu. Mấy cái mánh khóe nhỏ của cháu thì cũng chỉ là tôm tép trong mắt cậu ta thôi.”


“Vậy thì sao chứ! Chẳng lẽ cháu hông đủ làm anh ta chú ý thì Hứa Minh Tâm đủ chắc? Cháu cũng không thể thua một con nhóc không ai cần được chứ.”


Trịnh Hoa nói với vẻ tức giận, cô ta siết chặt tay lại, hận không thể trực tiếp khiến cho Hứa Minh Tâm biến mất.


Hứa Minh Tâm vừa về đến nhà, bụng kêu lòng ọc, nhưng cô vẫn chờ Cố Gia Huy về ăn cơm.


Cô sợ đồ ăn lạnh, lại thấy trong bếp có bánh chẻo nên không có để đầu bếp nấu cơm.


Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rồi mà sao Cố Gia Huy vẫn chưa về.


Hứa Minh Tâm đói tới nỗi bụng dán vào lưng, sắp chết tới nơi rồi.


Chú An nhìn thấy bộ dạng vô cùng đáng thương của cô thì không kiềm chế được àm cười lên.


“Cuộc họp tối nay của cậu chủ bị muộn một chút. Cô Minh Tâm có thể tự mình ăn cơm trước, nếu cậu chủ thấy bộ dạng này của cô thì sợ rằng lại la rầy tôi.”


“Ăn cơm một mình chẳng vui chút nào cả, cháu muốn ăn chung với anh ấy. Nếu anh ấy dám bắt nạt chú thì cháu sẽ bắt nạt anh ấy, cháu bảo kê cho chú.”


“Vậy thì tôi phải cảm ơn cô Minh Tâm rồi.” Chú An lấy mấy viên số cô la trong túi áo ra rồi đưa cho Hứa Minh Tâm và nói: “Vẫn nên ăn chút gì đó thì tốt hơn.”


Hứa Minh Tâm nhìn thấy số cô la như nhìn thấy vị cứu tinh của mình, vội vàng ăn mấy miếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK