Hiện giờ, mũi nhọn hiện ra hết, vô cùng sắc bén.
Người đàn ông cô ta nhìn trúng, quả nhiên là tốt nhất!
Cô chỉ vào Bạch Thư Hân, nói: “Là cô ấy, đi không nhìn đường, còn đụng phải tôi. Làm cho tất cả đống cà phê tôi cực khổ nấu đều đổ hết! Anh thích nhất là cà phê kiểu Mỹ, tôi còn bỏ thêm cho anh nửa đường nửa sữa, khẩu vị mà anh yêu nhất nữal”
“Nói xong chưa? Tôi còn có việc vội, không có thời gian nói lời vô ích với cô.
Nếu như cô tức giận thì cứ tới thẳng bộ tài vụ, chúng ta từ từ nói. Thật sự không được thì điều tra camera giám sát, nhìn xem là ai đâm phải ail”
Bạch Thư Hân thẳng thắn nói, không cho Đinh Thị Dinh bất kì cơ hội gì.
Mọi việc đều cần phải có chứng cứ, đólà sở trường của cảnh sát phá án.
Cô không phải những nữ sinh nhu nhược nhỏ xinh, sẽ không làm ra dáng vẻ đáng thương, khiến người khác thương yêu.
Dáng vẻ kia của Đinh Thị Dinh làm cho cô khinh thường.
Về phần Ôn Mạc Ngôn có ăn hay không, cô cũng không quan tâm.
Sau đó, cô không thèm nhìn hai người, trực tiếp xoay người rời đi.
Đinh Thị Dinh nhìn vẻ kiêu ngạo của cô, tức giận chỉ vào bóng lưng cô và quát lớn: “Cô đừng ỷ nhà mình có chút thế lực, không nhờ gia đình thì không ai biết Bạch Thư Hân cô là ai đâu! Cô quá kiêu ngạo mà, Ôn Mạc Ngôn, anh nói có đúng không?”
Sau khi Đinh Thị Dinh nói xong thì quay qua nhìn Ôn Mạc Ngôn, nhưng không ngờ anh ta đang dõi theo bóng lưng của Bạch Thư Hân, có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó, hoàn toàn không chú ý nghe mình nói.
Cô ta càng thấy tức giận hơn nữa nhưng vẫn cố kiềm nén.
Cô ta đẩy Ôn Mạc Ngôn một cái, lúc này anh ta mới định thần lại.
“Nếu không có chuyện gì tôi đi trước đây, tôi vốn không thích uống Americano.”
Nói rồi anh quay lưng rời khỏi.
“Anh…anh không phải thích uống Americano sao?”
Đinh Thị Dinh sững sờ.
Mỗi khi quản lý mời uống cà phê, Ôn Mạc Ngôn đều chọn cho mình một ly Americano, ít đường ít sữa.
Lẽ nào…không phải sao?
Thật ra là vì Ôn Mạc Ngôn sợ phiền phức, uống món gì cũng được nên đã lựa chọn ly gần mình nhất.
Cho dù anh có thật sự thích đi chăng nữa nhưng từ giây phút này, anh cũng sẽ không thích nữa.
Anh đến phòng kế toán nhưng Bạch Thư Hân lại không có ở chỗ làm việc.
“Bạch Thư Hân đâu?” Anh vội vã kéo một đồng nghiệp lại hỏi.
“Cô…cô ấy xin phép về rồi, hình như bị bỏng khá nặng đấy, cũng không biết ai lại bất cẩn như thế, đi đường mà không biết để ý xung quanh.”
Người đồng nghiệp nói trong sự tức giận.
Ôn Mạc Ngôn nghe thế, trái tim anh như thắt lại.
Đó là cà phê mới nấu xong, tất nhiên là rất nóng rồi, vả lại còn ba ly nữa.
Anh vội vàng quay lưng rời khỏi, gấp gáp quay trở lại chung cư.
Bạch Thư Hân đi đến bệnh viện lấy thuốc rồi quay về ký túc xá.
Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, biết ngay là Ôn Mạc Ngôn nên không hề có ý định mở cửa.
Cô không phải là đồ ngốc, tất nhiên nhìn ra Đinh Thị Dinh có ác ý với mình.