Cô khóc thút thít, nước mắt còn đọng lại trên lông my, giống như một viên pha lê trong suốt, long lanh.
Cô… đang chịu nỗi đau tình cảm gì sao?
Người đàn ông cô thích, lại không thích cô? Ôn Mạc Ngôn không biết đầu đuôi câu chuyện nên cũng không giúp được gì.
Ngón tay của anh cứng đờ, động tác giống như của người máy. Do dự một lúc lâu anh mới có dũng khí vỗ nhẹ vai của cô.
“Là em có chỗ nào không tốt sao?”
Bạch Thư Hân cố chấp hỏi lại câu hỏi này, giống như không có được đáp án thì cô sẽ không cam lòng vậy.
Ôn Mạc Ngôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh… anh không cảm thấy em có gì… có gì không tốt cả.”
“Em… em xinh đẹp, lại giỏi giang, ai. ai cũng sẽ thích em thôi phải không?”
“Dối trả, anh chưa từng thích em, anh chỉ coi em như em gái… Dối trá…”
Ôn Mạc Ngôn biết rõ câu nói này không phải là nói với anh nhưng anh vẫn không kìm được giải thích.
“Anh… anh không có lừa em, anh khẳng định là có rất nhiều người thích em.”
Có lẽ câu nói này có tác dụng an ủi, Bạch Thư Hân dần dần yên tĩnh trở lại.
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy cô đã chìm vào giấc ngủ thì mới thở phào một hơi.
Anh ngồi đó một lúc lâu, thấy cô không có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại thì mới yên tâm đóng cửa phòng ra ngoài sô pha ngoài phòng khách.
Ôn Mạc Ngôn đi xuống lầu mua một ít cồn và băng dán vết thương để xử lý qua loa một chút. Cả buổi tối Ôn Mạc Ngôn không được ngủ ngon, cứ chập chờn mộng mị.
Mãi đến khi trời gần sáng, Bạch Thư Hân không thể náo loạn được gì nữa thì Ôn Mạc Ngôn mới yên tâm đi ngủ.
Ánh sáng ban ngày chiếu vào trong phòng vô cùng ấm áp.
Bạch Thư Hân cảm nhận được luồng sáng chói mắt, khó chịu nheo mày lại.
Đau…
Đau quá!
Đầu cô vô cùng đau, giống như có một trăm người tí hon đang đánh nhau trong đấy vậy.
Đôi mắt mơ màng ngủ của cô mở ra, nhìn quang cảnh xung quanh phòng.
“Hả?”
Cô khẽ thốt lên một tiếng kêu kinh ngặc, đây là nhà của cô sao? Sao bố cục của nhà này giống hệt với nhà cô vậy?
Không đúng… không giống.
Cái chăn không giống, trang trí không giống đến cả mùi hương bạc hà này cũng rất lạ lùng.
Đẩy rõ ràng không phải là phòng của cô.
Cô đột nhiên trở nên kích động rồi nhanh chóng trèo ra khỏi giường.
Quần vẫn còn trên người cô, còn áo phía trên?
Áo sơ mi trắng? Đây rõ ràng là áo của đàn ông, chiếc áo rất rộng, mặc trên người cô không khác gì một chiếc váy vậy.
Cô chỉ có nhớ được một ít chuyện của tối hôm qua nhưng không rõ ràng lắm.