“Ừ, đúng là anh có lên kế hoạch như vậy.”
Cố Gia Huy được xuất viện nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.
Bác sĩ nói rằng anh ấy đang hồi phục rất tốt và nếu để ý thì dù có sốt nhẹ cũng không phải là vấn đề lớn.
Nghe vậy cô thở phào nhẹ nhõm rồi đi theo Cố Gia Huy đến Khách sạn Hương Sơn.
Ngày hôm qua đến đây cô có nhìn thấy bên trong có một khinh khí cầu nhưng cô cũng không nhìn kỹ vì lúc đó không có tâm trạng.
Sau khi bước vào thì cô có chút nghi ngờ vì không hiểu anh muốn cho cô nhìn thấy cái gì.
Đúng lúc này từ trên cao truyền tới tiếng nổ vang, từng quả bóng bay vỡ tung tạo thành một cơn mưa cánh hoa…
Đó là cánh hoa hồng.
Từng cánh hoa mới hải đã được bảo quản rất tốt, khi rơi xuống mùi hoa hồng nồng đậm tạo nên bầu không khí tình yêu say đắm.
Những cánh hoa hồng đã để một ngày nên một số đã héo và úa vàng nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tráng lệ này.
Cô sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích.
Đây có phải là thật không? Không phải cô đang nằm mơ đấy chứ?
Cô đưa tay đỡ lấy cánh hoa đang rơi, trong lòng khẽ run.
Trong màn mưa cánh hồng, cô nhìn thấy anh đang đứng ở cửa, hai tay chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng.
Ánh mắt đó xuyên qua không gian lưu lại trên người cô như một sợi chỉ mạnh mẽ.
Cô không nhịn được mà nở một nụ cười, cô chạy về phía anh rồi nhảy vào lồng ngực ấm áp của anh.
Mà anh cũng vững vàng đỡ lấy cô rồi ôm chặt cô trong vòng tay, anh dùng bàn tay to đỡ lấy mông cô khiến cô bám chặt vào người anh như một con gấu túi.
Vòng tay trắng nõn của cô ôm lấy cổ anh, cô không kìm được mà hôn vào má anh một cái thật kêu rồi nói: “Tất cả những thứ này đều do anh chuẩn bị sao?”
“Tiếc là hôm qua em không thể nhìn thấy được, đã bỏ lỡ ngày quan trọng nhất.”
“Không sao đâu, em rất vui và rất hài lòng! Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã chuẩn bị cho em.”
“Đừng vội, vẫn còn nữa.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Còn nữa?” Cô hơi ngạc nhiên.
Anh đặt cô xuống và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi dẫn cô lên lầu.
Anh dùng một tấm khăn bịt kín mắt cô rồi mở cửa một căn phòng, cô theo bước chân của anh đi vào và nghe thấy trong phòng & vang lên tiếng nhạc. “Bây giờ em có thể nhìn được rồi.”
Cô tháo khăn bịt mắt ra và nhìn thấy một máy chiếu lớn trong phòng đang phát video.
Video đang chiếu những hình ảnh của chính cô, những hình ảnh này đều là do Cố Gia Huy chuẩn bị.
Đây là những hình ảnh được lưu giữ lại qua từng thời điểm trong năm.
Cô có thể thấy rõ sự thay đổi rõ ràng trong bức ảnh, trước kia ánh mắt cô nhìn Cổ Hàn Châu chỉ có sợ hãi mà không có chút thích nào, nhưng ngày tháng trôi qua, cô không sợ khuôn mặt xấu xí kia nữa và bắt đầu chấp nhận sự thật rằng anh là chồng sắp cưới của cô. .
Cô ấy coi anh như người nhà nên có thứ tình cảm thân nhân.