Không ai biết được tên thật của anh ấy, mỗi một người làm việc trong tập đoàn Hắc Mao đều có một biệt danh riêng.
Biệt danh của Ngôn Dương là lão Cửu, còn biệt danh của anh ấy là Ảnh Họa Bì, thần bí khó lường, người y như tên. “Ha ha, tôi cũng cần thù lao đấy nhé.”
“Đủ để cho anh sống những tháng ngày thong dong.”
Ông ấy đưa cho Ảnh Họa Bì một cái thẻ ngân hàng, Ánh Họa Bì cũng không hỏi số tiền bên trong, cứ thế nhét nó vào túi ở eo. “Lão Cửu, nếu ông đã để tôi tính kế, xúi giục Cố Lâm rồi, tại sao lại còn phải diễn một vở kịch ở thủ đô làm gì?”
“Nếu như không có sự xuất hiện của Cổ Lâm, vậy thì kế vườn không nhà trống này của chúng ta cũng không diễn tiếp được rồi. Cố Gia Huy vẫn còn sự kiêng dè, anh ta không thể nào ra tay giết chết anh em của mình được, tôi nhất định phải kích thích anh ta.
Anh ta năm lần bảy lượt bỏ qua cho Cố Lâm, nhưng người ta lại cứ được nước lấn tới, liên tiếp phạm lỗi, Cố Gia Huy là đàn ông, chắc chắn không thể nào nhịn nổi rồi.”
“Ông làm như vậy là để khiến anh ta có quyết tâm hơn, không chần chừ dây dưa thêm nữa, mau chóng ra tay sao?”
“Vậy nên, có sự kích thích từ Cố Lâm, anh ta nhất định sẽ gia tăng tốc độ chiến đấu, nhanh chóng kéo Cổ Triệt xuống, cướp lấy tập đoàn Cổ Linh.”
“Không sai, cho dù sự việc bên này có kỳ quặc đến đâu, nhưng Cố lâm có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy, cũng có thể làm ra chuyện mưu sát đứa bé kia, tới lúc đó đổ tội, giá họa cho người khác, như vậy là ok rồi.”
Trí thông minh của Cổ Triệt cũng khá cao, biết được khúc xương này không thể động vào, cũng đoán ra được việc Cố Gia Huy rời khỏi đứa bé kia chỉ là một màn nhử mồi, anh ta không hề mắc bẫy. “Đáng tiếc, anh ta đã nuôi một thằng con trai phế vật, thua một màn trông thấy.”
Khóe miệng Ngôn Dương nở nụ cười lạnh lùng, đắc ý, tất cả mọi người đều năm trong tầm kiểm soát của ông ta, trở thành quân cờ trên bàn cờ. Ảnh Họa Bì nghe vậy không thể không khâm phục, nhìn Ngôn Dương. Trước đó, anh ấy nhường vị trí kia, một phần là biết bản thân không phải người thích hợp, mặt khác anh ấy cũng cảm thấy bản thân mình không phải đối thủ của Ngôn Dương.
Anh ấy không thể nào nằm chắc được đại cục, còn Ngôn Dương lại giống như một lão hồ ly đã tu luyện ngàn năm, lắm mưu nhiều kế.
Ông ta rất biết tính kế, ra tay lại vô cùng tàn độc, không mang theo chút tình cảm, mơ hồ nào.
Anh ấy không thích cảm giác bị Ngôn Dương nhìn chằm chằm, nó giống như là bị chim ưng, rắn độc nhìn vậy, khó tránh khỏi cái chết, vậy nên anh ấy mới chủ động không tranh đoạt nữa, mà trở thành đồng minh với ông ấy. “Lão Cửu, ông đã tính toán, ra trận tài như vậy, tại sao lại không lộ diện đi?”
Ảnh Họa Bì hiếu kỳ hỏi, vấn đề này vẫn luôn luẩn quẩn trong tim anh, anh không kìm nổi mà hỏi.
Trước đó khi anh ấy ở nước ngoài cũng là vì yêu cầu của ông ấy, chỉ ở nước ngoài canh chừng một người duy nhất mà thôi.
Anh ấy biết, Ngôn Dương chuẩn bị kỹ càng như vậy là vì không muốn Cố Gia Huy hao tâm tổn sức, chỉ hy vọng có thể khiến Cố Gia Huy làm được chuyện lớn, đủ sức lực đối phó với một người.
Ngôn Dương nghe vậy, ông bày ra dáng vẻ bày mưu tính kế, sau đó khóe miệng nở nụ cười khổ sở. “Có lẽ là bởi vì tôi cũng là người trong cuộc nên không tài nào dùng người tôi yêu thương đi đánh cược được. Tôi đối xử với người khác không hề tốt bụng như thế, cho dù trong lòng có cảm giác tội ác, nhưng chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi liền cảm thấy tất cả những chuyện tôi làm đều nên hết.”
“Ông không sợ chị dâu biết được dáng vẻ này của ông hay sao? Lúc đó chị ấy sẽ sợ thì làm sao?”