Bơ sữa rất ngọt rất ngán, cô nhồi từng miếng lớn, cô cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cô vẫn cười nuốt xuống, không để cho anh phát hiện ra điều gì.
Cô không ngừng khen ngợi, nói là rất ngon.
Cô uống thức uống anh mang tới, còn có quà vặt, nghĩ đến lần đầu tiên cùng anh ở đây, cũng mưa, nhưng không lớn như vậy.
Cô rất sợ, Cố Gia Huy tìm tới, cô cho anh ăn quá nhiều thực phẩm rác, vì thế buổi tối anh phải nằm viện.
Nghĩ đến, cô không nhịn được bật cười. “Cười cái gì?”
Anh gõ đầu cô một cái, hỏi. “Nhớ đến lần đầu tiên chúng ta ở đây, dạ dày đã khó ở còn không sợ chết ăn thực phẩm rác, anh sợ không ai đầu độc chết anh à?”
“Nhìn em ăn, không nhịn được. Nhìn cái miệng em ăn rất ngon, có biết không?”
“Thèm ăn?”
“Nhìn em ăn, tự nhiên có một cảm giác hạnh phúc, giống như món ăn kia ăn rất ngon, em mới ăn ngon lành như vậy, cho nên nhìn em ăn bất kể cái gì, dù thứ kia khó ăn đi nữa, anh đều cảm thấy rất ngon miệng.”
Anh cười nói.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, trong lòng có chút ấm áp.
Cô hít thở sâu một hơi, siết chặt bàn tay nhỏ bé, nói: “Cố Gia Huy, bất kể như thế nào, em hẳn phải nói với anh một tiếng xin lỗi. Em còn tưởng những ngày qua vì Lucia, mà anh quên mất em, vì vậy mà em rất buồn bã khó chịu. Không ngờ… Anh lại chuẩn bị sinh nhật cho em, là em hiểu lầm anh.”
“Trách anh không nói rõ với em thôi, anh và cô ấy… Một lời khó nói hết, rất phức tạp. Nhưng anh bảo đảm, chuyện anh và cô ấy đã là quá khứ, em mới là tương lai của anh.”
“Ừ, em biết rồi.”
Cô dùng sức gật đầu.
Bên ngoài bây giờ rõ ràng rất nguy hiểm, mưa to dấu hiệu không có dừng lại, bùn đang chảy vào.
Nhưng trong động Nhân Duyên nhỏ bé này, hai người lại không hề cảm nhận được…
Hoặc có lẽ cũng cảm nhận được nguy cơ, chẳng qua là cảm giác hạnh phúc đã sớm chiến thắng sợ hãi. Hứa Minh Tâm lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt toàn bộ bánh ngọt, Cố Gia Huy đem áo mưa khoác lên người cô, sau đó kéo cô đi ra, bảo cô đạp mình lấy đà, leo lên tảng đá phía trên động. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô lúc này mới chú ý tới, phía trên động Nhân Duyên có một tảng đá lớn, nhìn rất nặng, hợp nhất tự nhiên với động Nhân Duyên.
Nếu quả thật có lở đất, có tảng đá lớn này đỡ một chút, có vẻ cũng không quá bi đát.
Nếu như cứ ở lỳ trong động, đất đá đổ xuống, chạy cũng chạy không thoát. “Sao anh lại chú ý tới?”
“Anh không thể để em có việc gì, nếu như không có tảng đá này, anh phải mạo hiểm đưa em xuống núi. Bất kỷ như thế nào, anh đều phải bảo đảm em được an toàn, đây là chuyện người đàn ông phải làm.”
“Vậy mạng sống của anh không đáng giá sao? Cái gì gọi là chuyện người đàn ông phải làm, không có người nào sinh ra để phục vụ người khác cả!”
Cô không nhịn được thở hồng hộc. “Nhưng anh chỉ phục vụ cho em, mạng của anh cũng là đáng giá, nhưng mà không đáng giá bằng em.”
Chính anh thâm trầm nói. “Nói bậy!”
“Trong lòng anh, đây là lý tưởng.”
“Anh…”