Hết lần này đến lần khác anh ta biết trong tim cô ấy còn có mình, anh at có thể cảm nhận được điều ấy từ nụ hôn đó.
Vậy anh ta không nên từ bỏ. Anh ta nhìn bóng dáng của cô, sau đó quay người quay lại bệnh viện. Anh ta lại thay một cái áo blouse sạch sẽ khác, đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Người y tá nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh ta thì không đành lòng: “Bác sĩ Doanh, anh nghỉ ngơi đi. Anh gắng gượng chống đỡ như vậy cũng không phải là cách.”
“Tôi không sao, tôi còn có thể đối phó được với công việc cường độ mạnh này.”
Anh ta nói rất thản nhiên. Trước kia anh ta đã làm phẫu thuật lớn, có thể phải mất mười mấy tiếng và còn phải xử lý không ngừng nghỉ những công việc sau phẫu thuật.
Anh ta luôn đứng trên bàn mổ, còn phải thận trọng cầm dao phẫu thuật. Lúc ấy anh ta có thể kiên định được như bình thường, bây giờ đã là gì chứ?
Nhưng khi đó còn có Cố Yên ở bên cạnh anh ta nên anh ta sẽ không cảm thấy mệt mỏi, anh ta còn thương xót cô ấy là một cô gái mà còn phải làm trợ lý cho mình trong thời gian dài như vậy.
Bình thường kết thúc phẫu thuật anh ta sẽ dùng cấp bậc để ra lệnh cho cô ấy nghỉ ngơi, còn mình thì tự giải quyết chuyện sau này.
Nửa năm qua, anh ta đã làm không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật, nhưng cũng không thể tìm thấy người hợp tác phù hợp.
Người có tâm hồn phù hợp với mình, trên thế gian chỉ có một người.
Lệ Nghiêm làm xong công việc thì cũng đã đến giờ nghỉ trưa rồi. Anh ta không ăn cơm mà đi thẳng đến văn phòng, mệt mỏi nằm gục xuống.
Anh ta ngủ cả buổi chiều mới có thể ổn định hơn. Vào buổi tối, Bạch Minh Chây đến.
“Anh à, chú và thím gọi anh về ăn cơm.
“Ừm, anh đi thay quần áo đã.”
Anh ta thay quần áo, sau đó hai người lên xe.
Khi lái xe đi, Lệ Nghiêm mở miệng nói trước: “Lần này trở về nghe chú nói em mang về một chàng trai rất được, lần sau có cơ hội để anh xem thử xem.”
“Em và anh ấy không giống như mọi người nghĩ đâu, là chú thím gán ghép linh tinh đấy. Anh đừng tin.”
“Nếu như là thím nói thì có lẽ anh sẽ không tin, nhưng chú cũng không ngớt lời khen ngợi người này và cảm thấy hai đứa có thể phát triển. Anh lại thấy hơi bất ngờ, rốt cuộc là ai có thể thuyết phục được cái người bảo thủ như chú, có thể thấy người đó có lẽ rất ưu tú. Cho nên anh rất muốn gặp mặt để xem thử rốt cuộc người đàn ông đó như thế nào. 11 “Cái này…” Cô ấy không khỏi thấy hơi khó xử. Ôn Mạc Ngôn đã quay về London nên vốn không ở đây.
“Anh ấy… đi London rồi, nhà anh ấy ở đó.”
“Xa như vậy sao?”
Hàng lông mày của Lệ Nghiêm nhíu chặt lại, không ai mong muốn em gái của mình lấy chồng ở nơi xa như vậy cả.
Mặc dù giao thông thuận lợi, nhưng vẫn cảm thấy cách xa nhau quá.
“Vâng, tử vi vẫn còn chưa chấm nét nên em cũng không vội.
“Em không thích chàng trai đó sao?”
“Điều này. Nếu như anh lấy lại Cố Ngọc
Vy thì em sẽ đưa anh ấy đến cho anh xem, thế nào?”
Cô ấy nghĩ đến điều này thì không nhịn được mà đưa ra giao dịch.