“Đã nói rồi, tất cả là của tôi, em muốn ăn thì tự gọi đồ ăn ngoài đi!”
“Tôi đi nấu mì gói.”
Cô tức giận bỏ đi.
“Đừng để tôi thấy mấy cái này.” Anh nói một cách thù địch.
Bạch Thư Hân trong nháy mắt hiểu được, anh ta cũng sẽ chóng mặt, quả nhiên giống như cô nghĩ.
Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh ta nói: “Anh mau đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Cô vội vàng kéo anh ta ra ngoài, nhờ giám đốc lo liệu phần còn lại.
Cô ở lầu dưới tìm thấy một cái bệnh viện, sau đó nhờ bác sĩ kiểm tra cho anh ta.
Một số khớp xương bị tổn thương nhưng không quá nghiêm trọng.
Bác sĩ lấy ra một tuýp thạch cao định bôi lên cho anh, nhưng không ngờ anh ta lại rút tay về nói: “Để bạn gái tôi bôi, ông xấu quá, né sang một bên.”
“Cậu…cậu thanh niên ăn nói kiểu gì vậy hả?”
Vị bác sĩ già rất tức giận.
Bạch Thư Hân thấy thật đau đầu, liên tục nói xin lỗi.
Cuối cùng cô lấy thuốc, cũng không phải là đối phương tình nguyện đưa cho cô mà là bị chọc tức bỏ đi rồi.
Bạch Thư Hân bất lực nhìn: “Để vị bác sĩ già đó bôi thuốc cho anh không được sao? Sao anh lại chọc người ta tức tới mức bỏ đi như vậy?”
“Lớn lên xấu xí, còn không cho người ta nói hả?” Ôn Mạc Ngôn cho là đương nhiên trả lời lại.
“Vậy tính tình anh xấu xa, tôi có thể nói không?”
“Chỉ cho một mình em nói thôi, người khác mà dám nói tôi, tôi xé rách miệng nó!”
Câu nói này của anh ta không hề chọc cười, lúc nói mặt anh ta đầy sát khí.
Bạch Thư Hân bất lực nhìn xuống, không trả lời, bàn tay nhỏ bé cầm lấy thuốc mỡ xoa đều trên mu bàn tay anh ta.
Anh ta không kêu đau một tiếng nào, thậm chí rên khẽ cũng không có, chỉ có lông mày là khẽ cau lại.
“Trong mắt em, tôi là gì hả?” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Cô hơi sững sờ, không phản ứng kịp, động tác cũng mạnh hơn một chút.
Anh ta bị đau, lông mày nhíu lại, cô vội vàng thả lỏng tay: “Tôi làm anh đau hả?”
“Chút thương thế này có là gì, tôi nói rồi tôi với tên phế vật đó không giống nhau.”
“Em vẫn chưa trả lời tôi, trong mắt em, tôi là gì?”
“Tôi không hiểu câu hỏi này của anh có ý gì?”
“Trong mắt em, tôi là một con người độc lập , hay là một Ôn Mạc Ngôn thay thế? Hoặc là… em vốn dĩ không xem tôi là một con người?”
Hoặc là…
Em không xem tôi là một con người.
Câu nói này từng câu từng chữ chầm chậm rơi vào tai khiến trái tim cô run rấy.
Cô hơi bối rối, lập tức cúi gầm mặt, giả vờ thoa thuốc cho anh ta.
“Anh là anh, là Thiện Ngôn, không giống với Ôn Mạc Ngôn” Thật ra… trong lòng cô nghĩ…