Tóc buộc cao, dáng vẻ tinh tế, tươi trẻ, gần gũi lòng người.
Cô ấy cũng thấy bọn họ, vẫy tay rồi sải bước tới. “Cho em.”
Cố Gia Huy đưa hoa tươi đến, Cố Yên vui vẻ nhận lấy.
Cô ấy đi bộ đội từ lúc sau tết khoảng cuối tháng hai, bây giờ đã là đầu tháng chín, thấm thoát đã nửa năm trôi qua.
Cô ấy không kìm được mà ôm chặt lấy Cố Gia Huy, dù sao cũng là người anh mà cô ấy kính trọng, tuy không cùng huyết thống nhưng từ lâu cô ấy đã xem như anh trai ruột. “Thật may là em không sao.”
Cố Gia Huy khẽ vỗ vai cô, dịu dàng nói.
Cố Yên không cảm thấy buồn nhưng nghe anh nói câu này, khỏe mắt bỗng chốc ướt đẫm.
Cô ấy lau mắt, sau đó lại ôm Hứa Trúc
Linh. “Bé yêu, đã lâu không gặp có nhớ tôi không?”
“Tất nhiên là có!”
Đúng lúc này, một giọng nói phát ra từ phía sau: “Ngọc Vy
Cố Yên nghe thấy liền nhớ ra gì đó, nói: “Em còn đưa bạn trai về nữa. Quý Khiêm, qua đây chào hỏi đi.”
“Bạn trai?”
Cố Gia Huy cau mày khi nghe thấy điều này.
Quý Khiêm là thượng tướng, bước đến với tốc độ nhanh chóng, cắt tóc đầu đình, dù mặc quần áo bình thường cũng khó có thể che giấu được khí chất sắt đá của mình. Da của anh ta không hề ngăm đen, anh ta có màu da của người Châu Á và trông rất khỏe mạnh.
Mặc áo ngắn tay, có thể thấy được cánh tay có cơ bắp cuồn cuộn.
Người cao tầm một mét chín, Hứa Minh Tâm phải cố gắng ngước cổ lên để nhìn anh ta.
Quý Khiêm mỉm cười, đưa tay ra: “Anh là anh trai của Ngọc Vy phải không? Tôi là Quý Khiêm, nghe tên anh đã lâu mà bây giờ mới có vinh dự được gặp.”
“Tôi là Cố Gia Huy, đây là Hứa Minh Tâm, vợ sắp cưới của tôi.”
“Chào cô Tâm.”
“Chào…Chào anh…”
Lần trước Hứa Minh Tâm cùng đi xem mắt với Bạch Thư Hân gặp được Lý Hải Long, cảm thấy anh ta rất mạnh mẽ.
Nhưng người trước mặt cơ bắp cuồn cuộn khắp người, trông rất chắc khỏe, cũng rất có cảm giác an toàn.
Có người bạn trai thế này, chắc không lo sợ nguy hiểm gì đâu nhỉ?
Có điều…Ngọc Vy đã có bạn trai rồi sao? Cô ấy đã bước ra khỏi bóng tối trước kia rồi? “Về nhà nói tiếp! Quý Khiêm, anh ở đâu?” Anh nhàn nhạt hỏi. “Em đã sắp xếp khách sạn cho anh ấy rồi, chắc xe đón khách của khách sạn đang ở bên ngoài đấy.”
“Ừ, em xong việc thì gọi điện cho anh, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Được, vậy em đi trước đi.”
Quý Khiêm chào tạm biệt rồi quay đi. “Em nghiêm túc đấy chứ?” Cố Gia Huy thẳng thừng hỏi, không hề vòng vo.