Tối nay ồn ào như vậy nên cô ấy nhanh chóng ngủ.
Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu, cô cảm thấy hơi khác lạ. Nó nặng … như thể có thứ gì đó cứ đè lên người cô ấy vậy.
Cô ấy không thể chống cự, mí mắt nặng tríu, không mở nổi để nhìn xem rốt cuộc là thứ gì.
Cuối cùng cô cũng không chống cự được mà ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, sáng sớm…
Ảnh ban mai chiếu vào có phần ấm áp, khiến người con gái nhỏ bé trên giường thoải mái kêu lên một tiếng.
Thật hạnh phúc khi hôm nay là chủ nhật, có thể ngủ nhiều hơn.
Cô ấy không nhịn muốn vươn eo một cái, nhưng tay của cô ấy lại đụng phải một cái gì đó đặt ở eo cô.
Cô hơi khó hiểu, mở mắt ra thì thấy …
Có ai đó bên giường không?
Là một người đàn ông?
Gương mặt này thật quen thuộc.
Ôn… Ôn Mạc Ngôn “A!”
Bạch Thư Hân hét lên, phản ứng đầu tiên của cô ấy là giơ chân đá Thiện Ngôn ra khỏi giường.
Anh ta vốn đi ngủ rất ngon, dù gì thì hôm qua cũng mệt mỏi như vậy mà
Anh ta ngã xuống đất rồi tỉnh dậy vì đau đớn.
Anh ta hơi nhưởng mày, mở to đôi mắt có phần không hài lòng, nhìn thấy Bạch Thư Hân kinh hãi ở trên giường.
Anh chống tay vào mép giường muốn lên lần nữa, nhưng lại bị Bạch Thư Hân ngăn lại. “Anh … sao anh lại ở đây? Anh đến khi nào? Không phải là để anh về ngủ à?”
“Anh có khoá phòng em, có thể tự do ra vào. Mười hai giờ đêm hôm qua mới đến, em ngủ rất sâu, cho nên anh đành nằm ngay bên cạnh mà ngủ.”
“Cảm giác khi ôm em rất tuyệt, anh ngủ thấy rất thoải mái. Nếu có thể phát sinh chuyện gì tốt đẹp thì càng tốt rồi.”
Anh ta cười xấu xa nói. “Có cái đầu anh ấy!”
Bạch Thư Hân gào lên: “Trả khoá phòng cho em!”
Càng ngày càng không coi ai ra gì, còn dám ngủ trong phòng l “Em chắc chắn
Anh ta nhưởng mày hỏi.
Động tác này rất đẹp, nhưng cũng có chút vẻ hơi ác.
Trái tim cô run lên, linh hồn cô gần như bị đôi mắt hẹp kia thu hút mất. “Chắc chắn.”
Cô ấy né tránh ánh mắt anh ta và cứng rắn phun ra hai chữ này. “Có vẻ lần sau anh phải trèo qua ban công, không biết có bị ngã không. Nếu ngã chết cũng không sao. Nếu ngã nửa người … chắc anh sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời trên xe lăn, tốt nhất đừng bị ảnh hưởng não, nếu không tôi sẽ là một kẻ ngốc… “Được, được rồi, đừng nói lung tung, không cần khoả phòng nữa. Vậy sau này anh không được phép làm như vậy!”
“Tối mai anh lại đến. Mà sao anh không dọn vào nhì? Được chứ?” Anh nhếch mép cười nói: “Vợ chồng yêu nhau sống thử trước hôn nhân là chuyện bình thường. Em muốn không gi “Em muốn cái đầu anh
Ngực Bạch Thư Hân run lên vì tức giận, thật muốn tát cho khuôn mặt tuấn tú đó một cái tát Lưu manh! Kẻ lưu manh. Không đàng hoàng “Từ ngày mai, cửa phòng em khóa chặt, ban công cũng đóng chặt cửa sổ, anh vào thì chỉ có thể ngủ trên số pha! Nếu anh tiếp tục làm loạn, em sẽ tức giận!”