Cái lạnh mà cô vừa cảm nhận được là từ các thiết bị truyền đến
Cô ấy cứ loay hoay mãi, xoay đến mòn cổ tay và đau kinh khủng,
Đây là đâu?
Đúng lúc này, cô nhìn thấy dưới chân giường có một người.
Là một người phụ nữ.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng và đeo một chiếc khẩu trang màu xanh lam, trông giống như một vị bác sĩ.
Trên tay cô ta cầm hai con dao mổ sắc bén như sắp ăn đồ Tây, còn cô là một miếng bít tết ngon lành đang chờ được mổ và xẻ thịt.
Cô nhận ra đôi mắt đó, là …
Hứa An Kỳ! không phải cô ta phát điên lên sau khi mất đi đứa trẻ sao? Tại sao cô ta lại ở đây? “Chị… Hứa An Kỳ, chị muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì?” Cô cười quái dị, Giọng nói sắc bén xuyên thủng màng nhĩ: “Oan có đầu nợ có chủ, tôi đến tìm cô báo thù “Bảo thủ? Con của chi dâu phải do tôi hại, là chính chỉ muốn hãm hại tôi a
Hứa An Kỳ dâm mạnh vào đùi cô, khiến có đầu đớn hét lên. Sau đó, cô hít vào một hơi lạnh, cần chất môi, không tiếp tục là hết.
Hứa Minh Tâm vẫn là một người cứng rắn.
Đau đớn chết đi được, nhưng … không thể cầu xin lòng thương xót.
Trong miệng cô đã nếm được mùi máu tanh.
Cô cắn môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hứa An Kỳ nhìn cô đau đớn, không nhịn được cười vui vẻ rồi lại cắm thêm một nhát dao vào đùi còn lại của cô. “A–”
Cô rên rỉ và gần như ngất đi vì đau.
Cô nắm chặt đôi tay nhỏ bé của mình, chống chọi với cơn đau dữ dội, cổ tay và chân đã rướm máu.
Hứa An Kỳ rất vui, lấy điện thoại di động ra và bấm số của Cố Gia Huy.
Nếu cô ta tính toán không nhầm, Cố Gia Huy hẳn đã tìm ra nơi cô ta đang ở.
Cuộc gọi nhanh chóng được trả lời, cô ta liền mở loa ngoài.
Thủ Húa Minh Tâm ra, nếu không tôi sẽ cho cả nhà họ Hứa chốn cùng”
Một giọng nói ớn lạnh truyền ra từ đầu bên kia của điện thoại, mang theo hơi lạnh của cái chết đâm thẳng vào linh hồn.
Sau khi Hứa Đạn Thu nghe thấy điều đó, chẳng những không hề sợ hãi mà còn điên cuồng cười rộ lên. “Được thôi, anh mau giết hết bọn họ đi, nếu không phải vì Hứa Văn Mạnh, làm sao có thể có loại con hoang như Hứa Minh Tâm, hiện giờ làm sao tôi có thể trở thành bộ dạng người không ra người thế này! Cố Gia Huy, có gan thì một mình tới đây, nếu không tôi sẽ lấy mạng cô ta. “
“Tôi muốn chắc chắn rằng cô ấy an toàn!”
“Được rồi, tôi sẽ cho anh nghe giọng nói của cô ta.”
Hứa An Kỳ dùng lực tát vào mặt cô, chỉ đề khiến Hứa Minh Tâm hủ lên vì đau, nhưng trước sự thất vọng của cô ta, cô cắn răng đến chảy máu, toàn thân có quấp vì đau lại nhất quyết không kêu một tiếng, điều này thu hút sự chú ý của Cố Gia Huy. “Cô còn không mau nói gì đi? Cô có bị cảm không?”
Hữa An Kỳ không khỏi cảm thấy hơi tức giận, cô ta càng dùng lực mạnh hơn.
Hứa Minh Tâm chỉ cảm thấy đau …